Cuộc Sống Trong Thế Giới Không Trọng Lực - Chương 2
Chương 2: Thích nghi với môi trường mới
Minh bắt đầu một ngày mới với sự hướng dẫn của Lena. Cô giải thích về các nguyên tắc cơ bản để di chuyển và sinh hoạt trong môi trường không trọng lực. Cả hai đang ở trong một khu vực huấn luyện, nơi các tân binh được làm quen với môi trường không trọng lực.
“Cậu cần phải làm quen với việc di chuyển bằng cách đẩy nhẹ vào các bề mặt,” Lena giải thích, đẩy nhẹ vào một bức tường và trôi đi một cách duyên dáng.
Minh thử làm theo, nhưng kết quả là anh đẩy quá mạnh và va vào bức tường đối diện. Anh cảm thấy như mình là một đứa trẻ mới học đi, mỗi cử động đều không tự nhiên và khó kiểm soát.
“Luyện tập là chìa khóa. Cậu sẽ quen dần thôi,” Lena cười, đưa tay ra để giúp Minh ổn định lại.
Sau vài giờ luyện tập, Minh dần dần nắm bắt được cách di chuyển. Anh học cách đẩy nhẹ nhàng và điều chỉnh hướng đi bằng cách sử dụng các bề mặt xung quanh. Mặc dù vẫn còn vụng về, nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
“Giờ thì đến phần khó khăn hơn,” Lena nói, dẫn Minh đến khu vực ăn uống. “Ăn uống trong không trọng lực không dễ dàng đâu.”
Minh nhìn thấy các thực phẩm được đựng trong các túi nhựa đặc biệt và dụng cụ ăn uống có thiết kế độc đáo. Lena mở một túi thực phẩm và dùng một chiếc thìa từ tính để giữ thực phẩm không trôi đi.
“Cậu phải cẩn thận để không làm rơi thực phẩm ra ngoài. Chúng sẽ bay lơ lửng và gây rắc rối,” Lena cảnh báo, đưa cho Minh một túi thực phẩm và một chiếc thìa từ tính.
Minh cẩn thận mở túi và thử lấy một miếng thực phẩm. Anh cảm thấy như đang tham gia một trò chơi khéo léo, cố gắng không làm rơi bất kỳ thứ gì. Sau vài lần thử, anh đã có thể ăn mà không gây ra quá nhiều rắc rối.
“Không tệ chút nào,” Lena nhận xét, ánh mắt đầy khích lệ.
Sau bữa ăn, Lena dẫn Minh đến khu vực ngủ. Cô giải thích về cách ngủ trong không trọng lực và cách sử dụng túi ngủ đặc biệt để giữ cơ thể không trôi đi trong đêm.
“Ngủ trong không trọng lực có thể là một trải nghiệm lạ lẫm lúc đầu, nhưng một khi cậu quen, nó thực sự rất thoải mái,” Lena nói, giúp Minh chui vào túi ngủ và thắt dây an toàn.
Minh cảm thấy lạ lẫm nhưng cũng có phần thú vị. Anh nằm trong túi ngủ, nhìn ra cửa sổ trạm không gian, nơi anh có thể thấy vũ trụ bao la với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Đó là một cảnh tượng kỳ diệu mà anh chưa từng thấy.
“Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu với các bài tập làm việc. Cậu sẽ cần phải thích nghi nhanh chóng nếu muốn đóng góp vào các dự án nghiên cứu ở đây,” Lena nói, chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Cảm ơn Lena, vì tất cả sự giúp đỡ,” Minh nói, cảm kích.
“Không có gì, Minh. Chúng ta là đồng đội mà,” Lena cười, đóng cửa lại và để Minh lại với những suy nghĩ của mình.
Minh nằm đó, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Anh biết rằng mình đang ở một nơi hoàn toàn khác biệt, một nơi mà anh chưa bao giờ tưởng tượng. Nhưng với sự giúp đỡ của Lena và những người bạn mới, anh tin rằng mình có thể thích nghi và tìm ra cách trở về thời gian của mình.
Trước khi ngủ, Minh nghĩ về gia đình và bạn bè ở quá khứ. Anh tự nhủ rằng mình sẽ làm mọi cách để trở về, nhưng trước hết, anh phải học cách sống trong thế giới không trọng lực này. Với tinh thần quyết tâm và hy vọng, Minh dần dần chìm vào giấc ngủ, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo.