Cuộc Tẩu Thoát Khỏi Mê Cung Vô Tận - Chương 1
Chương 1: Tỉnh Dậy Trong Mê Cung
Minh mở mắt, cảm thấy đau đầu. Anh nằm trên một nền đất lạnh lẽo, và khi nhìn xung quanh, mọi thứ đều tối tăm và kỳ lạ. Những bức tường cao chót vót làm bằng đá rêu phong đứng vây quanh như những gã khổng lồ đang theo dõi anh. Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng, nhưng anh biết mình không thể hoảng loạn.
“Rốt cuộc mình đang ở đâu?” Minh tự nhủ, giọng nói của chính mình vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Anh đứng dậy, vừa nhức nhói vừa loạng choạng. Chỉ có ánh sáng mờ mờ từ những khe hở nhỏ trên tường giúp anh thấy được xung quanh. Anh bắt đầu di chuyển, bàn tay sờ lên bức tường lạnh như băng. Mỗi bước đi đều mang theo cảm giác bất an, như thể có ai đó đang theo dõi từng động tác của anh.
“Phải tìm cách thoát ra,” anh nghĩ, “không thể ở đây mãi.”
Khi anh tiến về phía trước, Minh cảm thấy như mê cung này là một con quái vật khổng lồ, đang bủa vây và nuốt chửng anh. Anh đi qua một khúc cua và thấy một cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ. Tim anh đập nhanh khi tiến lại gần.
“Có lẽ đây là lối thoát,” anh thầm nghĩ và đẩy cánh cửa. Nó mở ra với một tiếng kêu kẽo kẹt, lộ ra một khoảng trống tối om phía bên trong.
“Minh, đừng đi vào đó!” Một giọng nói quen thuộc vọng lên từ sau lưng.
Minh quay lại, và nhìn thấy Lan, cô bạn cùng lớp mà anh đã không gặp một thời gian dài.
“Lan! Cậu cũng ở đây sao?” Minh kêu lên, sự vui mừng tràn ngập trong lòng. “Cậu biết gì về cái nơi này không?”
“Không,” Lan lắc đầu, đôi mắt cô lo lắng. “Mình cũng vừa tỉnh dậy trong đây. Mình thấy rất nhiều lối đi, nhưng chẳng có lối nào dẫn ra ngoài cả.”
“Chúng ta phải tìm cách thoát ra,” Minh quyết tâm. “Cùng nhau thôi!”
Hai người bắt đầu đi sâu vào mê cung, mỗi bước đi như kéo dài ra vô tận. Họ đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ từ phía sau, như tiếng thì thầm của những bóng ma. Minh dừng lại, giọng nói run rẩy:
“Cậu có nghe thấy không?”
“Nghe thấy,” Lan trả lời, đôi mắt mở to. “Chúng ta phải cẩn thận.”
Họ quay lại và tiến vào một hành lang hẹp, nơi ánh sáng mờ mờ chiếu rọi từ trên cao. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ, khiến tim Minh đập liên hồi.
“Kìa, cái gì đó!” Lan chỉ tay về phía cuối hành lang. Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đó có thể là lối ra,” Minh nói, nắm chặt tay Lan. “Chúng ta phải đi theo.”
Khi họ tiến gần hơn, bóng đen dần dần hiện ra, trở thành hình dạng của một con quái vật nhỏ với đôi mắt sáng rực. Nó nhìn họ chăm chú, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
“Đừng lại gần!” Lan la lên, nhưng Minh đã đi tới.
“Chờ đã, nó không có vẻ gì là nguy hiểm cả,” anh nói, tiến lại gần hơn. “Có thể nó có thể giúp chúng ta.”
Con quái vật nhìn Minh, và rồi bắt đầu lùi lại. Minh cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
“Mày muốn chúng tao đi theo mày không?” Minh hỏi, cố gắng không để nỗi sợ hãi khiến giọng mình run rẩy.
Con quái vật gật đầu, và bất ngờ biến mất vào bóng tối. Minh và Lan nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, họ quyết định sẽ làm theo.
“Chúng ta phải đi theo nó!” Minh kêu lên, và cả hai nhanh chóng chạy theo dấu chân của con quái vật.
Họ đuổi theo nó qua những hành lang quanh co, đi qua những bức tường đá, cho đến khi đến một căn phòng lớn. Ở giữa phòng có một cái bàn đá lớn với một cuốn sách cổ, dường như là một cuốn sách phép thuật.
“Đây là gì?” Lan hỏi, khi bước tới gần cuốn sách.
“Có vẻ như là một quyển sách hướng dẫn,” Minh trả lời, mở trang đầu tiên ra. Những chữ viết kỳ lạ hiện ra trước mắt họ. “Hình như nó đang nói về cách thoát khỏi mê cung này.”
“Đọc đi!” Lan thúc giục, ánh mắt cô đầy hy vọng.
Minh bắt đầu đọc lớn:
“Để thoát khỏi mê cung này, bạn phải đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình và tìm ra ánh sáng bên trong. Chỉ khi nào bạn vượt qua được bóng tối trong tâm hồn, bạn mới có thể mở cánh cửa ra ngoài.”
“Đó là… là điều gì đó mà chúng ta phải làm,” Minh nói, cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên.
“Minh, liệu chúng ta có thể làm được không?” Lan hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.
“Chúng ta có thể,” Minh nói, quyết tâm hơn bao giờ hết. “Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi thứ.”
Họ quyết định phải đối mặt với những nỗi sợ của bản thân. Minh bắt đầu nhận ra rằng chính nỗi sợ hãi về sự cô đơn và không đủ khả năng của mình đã giữ chân anh lại. Còn Lan, cô cũng phải đấu tranh với nỗi sợ hãi về việc không bao giờ tìm thấy lối ra.
“Cậu có thể làm được,” Minh động viên, nắm lấy tay Lan. “Chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau.”
“Hãy cùng nhau bước ra ánh sáng,” Lan nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Minh và Lan nắm chặt tay nhau, họ dũng cảm bước ra khỏi bóng tối, tìm kiếm ánh sáng mà cuốn sách đã nói đến. Họ tin tưởng vào bản thân và vào nhau, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào đang chờ đón.
Câu chuyện đã đưa Minh và Lan vào một hành trình đầy thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng và quyết tâm. Họ sẽ phải tiếp tục chiến đấu để thoát ra khỏi mê cung vô tận này, nhưng với sự đoàn kết và lòng dũng cảm, họ sẽ không bao giờ từ bỏ.