Cuộc Truy Đuổi Của Thuyền Trưởng Hook - Chương 2
Chương 2: Lời Cảnh Báo Từ Biển Cả
Bình minh vừa ló dạng, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua làn sương mờ ảo trên mặt biển. Thủy thủ đoàn của “Bóng Đêm Vĩnh Cửu” đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều trong tư thế cảnh giác cao độ. Trên boong tàu, Jane đang kiểm tra lần cuối cùng các thiết bị và vũ khí.
“Chúng ta đã sẵn sàng, thuyền trưởng,” Jane nói với Hook khi ông bước tới.
Hook gật đầu, ánh mắt ông rực sáng sự quyết tâm. “Tốt. Chúng ta sẽ đợi chúng đến. Không ai được phép bỏ cuộc.”
Khi ánh sáng ban ngày dần chiếu rọi khắp hòn đảo, Smee từ phía xa tiến lại, trên tay ông cầm một bản đồ chi tiết của hòn đảo. “Thuyền trưởng, tôi đã chuẩn bị xong các cạm bẫy. Chúng ta có thể dẫn dụ chúng vào khu vực này,” ông chỉ vào một vị trí chiến lược trên bản đồ.
“Rất tốt, Smee,” Hook nói, gương mặt ông không giấu được sự hài lòng. “Jane, dẫn một nhóm thủy thủ ra kiểm tra cạm bẫy. Smee, đảm bảo tất cả mọi người biết vị trí của chúng.”
Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Hook và Smee đứng trên boong tàu, nhìn ra biển khơi. Đột nhiên, một thủy thủ trẻ tên Jack từ phía xa chạy tới, hơi thở hổn hển.
“Thuyền trưởng, có một con tàu đang tiến đến!” Jack hét lên, giọng cậu run run vì lo lắng.
Hook nhìn theo hướng Jack chỉ, qua ống nhòm, ông nhìn thấy một chiếc tàu Hải quân đang tiến tới nhanh chóng.
“Chuẩn bị sẵn sàng! Đưa tàu vào vị trí,” Hook ra lệnh. “Chúng ta sẽ cho chúng biết sức mạnh của ‘Bóng Đêm Vĩnh Cửu’.”
Chiếc tàu Hải quân càng tiến gần, Hook càng cảm nhận rõ sự căng thẳng. Ông biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến khốc liệt. Nhưng ông không hề sợ hãi, trái lại, sự thách thức này chỉ làm ông thêm hưng phấn.
Trên boong tàu Hải quân, Đô đốc William nhìn chăm chú vào chiếc tàu cướp biển trước mặt. Ông đã nghe nhiều về thuyền trưởng Hook, và ông quyết tâm bắt sống hắn để nhận phần thưởng khổng lồ.
“Chuẩn bị pháo! Đưa tàu vào tầm bắn,” Đô đốc ra lệnh, giọng ông trầm và đầy quyền uy.
Thủy thủ đoàn Hải quân nhanh chóng chuẩn bị, những khẩu pháo được nạp đạn và sẵn sàng khai hỏa. Khi tàu Hải quân tiến đến gần, Đô đốc William hét lớn, “Bắn!”
Một loạt đạn pháo bắn ra, lao thẳng về phía “Bóng Đêm Vĩnh Cửu”. Hook nhanh chóng ra lệnh, “Tránh đạn! Đáp trả!”
“Chúng ta phải đợi đến khi chúng đến gần hơn,” Smee nói. “Các cạm bẫy đã được chuẩn bị, hãy dẫn chúng vào đó.”
Hook gật đầu, ra hiệu cho thủy thủ đoàn di chuyển tàu một cách khéo léo. Những viên đạn pháo của Hải quân rơi xuống biển, tạo ra những cột nước cao ngút. Nhưng “Bóng Đêm Vĩnh Cửu” vẫn lướt đi nhẹ nhàng, tránh khỏi tầm bắn của địch.
Khi chiếc tàu Hải quân tiến gần hơn, Hook ra lệnh, “Bây giờ, tấn công!”
Thủy thủ đoàn của “Bóng Đêm Vĩnh Cửu” đồng loạt khai hỏa, những viên đạn pháo lao thẳng về phía tàu Hải quân, gây ra những vụ nổ lớn. Chiếc tàu Hải quân chao đảo, Đô đốc William hét lớn, “Phản công! Không để chúng thoát!”
Nhưng lúc này, chiếc tàu Hải quân đã tiến vào khu vực cạm bẫy mà Smee đã chuẩn bị. Những chướng ngại vật dưới nước bất ngờ trồi lên, làm chiếc tàu Hải quân va chạm mạnh, mất thăng bằng và chao đảo dữ dội.
“Chúng ta đã có chúng!” Hook hét lên, đôi mắt ông sáng lên sự phấn khích. “Tấn công tiếp! Không để chúng thoát!”
Trong khi thủy thủ đoàn của Hook tấn công mạnh mẽ, chiếc tàu Hải quân bị kẹt trong cạm bẫy, không thể di chuyển. Đô đốc William tức giận, ra lệnh cho thủy thủ đoàn của mình cố gắng thoát ra, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
“Bọn chúng quá mạnh,” một thủy thủ Hải quân hét lên. “Chúng ta phải rút lui!”
Đô đốc William gầm lên, “Không! Chúng ta phải bắt được Hook!”
Nhưng lúc này, Đô đốc nhận ra rằng trận chiến đã nghiêng hẳn về phía Hook. “Rút lui! Rút lui ngay lập tức!” ông ra lệnh, giọng đầy bất lực.
Chiếc tàu Hải quân bắt đầu quay đầu, cố gắng thoát khỏi khu vực cạm bẫy. Hook và thủy thủ đoàn của ông vẫn tiếp tục tấn công, gây ra những thiệt hại nghiêm trọng cho tàu Hải quân. Cuối cùng, chiếc tàu Hải quân cũng thoát ra được và nhanh chóng rời đi, để lại một cảnh tượng hỗn loạn.
Hook đứng trên boong tàu, nhìn theo chiếc tàu Hải quân đang rời đi. “Đây chỉ là khởi đầu,” ông nói với Smee. “Chúng sẽ quay lại, và lần tới, chúng sẽ mang theo nhiều tàu hơn.”
Smee gật đầu, “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, thuyền trưởng. Cuộc chiến này còn dài.”
Hook nhìn ra biển khơi, đôi mắt ông sáng lên sự kiên định và quyết tâm. “Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng. Không ai có thể bắt được ta và thủy thủ đoàn của ta.”
Cơn ác mộng thực sự đã bắt đầu, và Hook biết rằng ông sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa. Nhưng với sự đoàn kết và lòng trung thành của thủy thủ đoàn, ông tin rằng họ có thể vượt qua mọi khó khăn và tiếp tục cuộc sống tự do trên biển cả.