Cuộc Truy Đuổi Của Thuyền Trưởng Hook - Chương 3
Chương 3: Những Manh Mối Đầu Tiên
Khi đêm buông xuống, ánh trăng lấp lánh trên mặt biển, chiếc tàu “Bóng Đêm Vĩnh Cửu” nằm yên lặng như một bóng ma giữa sóng nước. Jane và nhóm điệp viên đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành. Hook đứng trên boong, nhìn theo họ với đôi mắt sắc lạnh.
“Jane, hãy cẩn thận. Chúng ta cần biết rõ về kế hoạch của Hải quân và các băng hải tặc khác,” Hook nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyền lực.
Jane gật đầu, ánh mắt kiên quyết. “Rõ, thuyền trưởng. Chúng tôi sẽ quay lại với những thông tin cần thiết.”
Nhóm của Jane nhanh chóng rời tàu, lướt nhẹ trên mặt nước bằng những chiếc thuyền nhỏ. Họ di chuyển lặng lẽ, như những bóng ma đen tối, hướng về phía nơi có tin đồn về trại Hải quân.
Trong khi đó, trên tàu “Bóng Đêm Vĩnh Cửu”, Hook và Smee tiếp tục lên kế hoạch phòng thủ và chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Họ biết rằng mỗi giây phút trôi qua đều quý giá, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến thảm họa.
Tại trại Hải quân, Đô đốc William đang họp bàn với các sĩ quan cao cấp. Ông không hề hài lòng với việc bị thua trận trước Hook và quyết tâm sửa sai.
“Chúng ta phải hành động nhanh chóng. Hook đã làm chúng ta mất mặt, và tôi sẽ không để chuyện đó tiếp diễn,” William nói, giọng ông đầy tức giận. “Chuẩn bị tất cả tàu chiến sẵn sàng. Chúng ta sẽ tấn công vào rạng sáng mai.”
“Nhưng, thưa Đô đốc, chúng ta cần thêm thông tin về vị trí hiện tại của Hook. Nếu không, chúng ta có thể sẽ rơi vào bẫy lần nữa,” một sĩ quan lên tiếng.
William gầm gừ, nhưng ông biết rằng viên sĩ quan nói đúng. “Được, hãy cử điệp viên đi điều tra. Chúng ta cần biết rõ vị trí của ‘Bóng Đêm Vĩnh Cửu’ trước khi hành động.”
Trong khi đó, Jane và nhóm của cô đã lẻn vào trại Hải quân, họ núp sau những bụi cây và quan sát từ xa. Họ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Đô đốc William và các sĩ quan, biết rằng một cuộc tấn công lớn đang được lên kế hoạch.
“Chúng ta phải quay về và báo ngay cho thuyền trưởng,” Jane thì thầm với đồng đội. “Đi thôi, nhanh lên.”
Nhưng khi họ vừa định rút lui, một tiếng động nhỏ vang lên. Một lính gác đã phát hiện ra họ.
“Người lạ! Bắt lấy chúng!” lính gác hét lên, làm cả trại Hải quân náo động.
Jane và nhóm của cô nhanh chóng rút lui, nhưng đám lính gác đã đuổi theo sát nút. Họ chạy xuyên qua khu rừng, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi.
“Tách ra! Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở điểm hẹn!” Jane ra lệnh, và nhóm của cô nhanh chóng phân tán.
Jane chạy một mình, đôi chân cô nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, cố gắng tránh những cành cây và bụi rậm. Cô nghe thấy tiếng chân đuổi theo sau, nhưng không dám ngoái đầu lại. Tất cả những gì cô nghĩ đến lúc này là phải báo tin cho thuyền trưởng Hook.
Cuối cùng, sau một hồi chạy trốn căng thẳng, Jane cũng thoát khỏi sự truy đuổi. Cô dừng lại thở dốc, rồi nhanh chóng di chuyển về điểm hẹn. Tại đó, cô gặp lại đồng đội của mình, tất cả đều mệt mỏi nhưng an toàn.
“Chúng ta phải quay về tàu ngay. Không có thời gian để mất,” Jane nói, và cả nhóm nhanh chóng lên thuyền, trở về “Bóng Đêm Vĩnh Cửu”.
Khi nhóm của Jane trở về tàu, trời đã gần sáng. Hook đứng chờ họ trên boong, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng.
“Jane, các cô đã thu thập được gì?” Hook hỏi ngay khi họ đặt chân lên boong.
“Đô đốc William đang chuẩn bị tấn công vào rạng sáng nay. Họ sẽ huy động toàn bộ lực lượng,” Jane báo cáo.
Hook trầm ngâm, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta phải chuẩn bị ngay. Smee, ra lệnh cho mọi người sẵn sàng chiến đấu. Chúng ta sẽ đối mặt với chúng một lần nữa, và lần này, chúng ta sẽ không để chúng thoát.”
Smee gật đầu và nhanh chóng truyền lệnh. Trên boong tàu, thủy thủ đoàn nhanh chóng chuẩn bị vũ khí và sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Hook đứng lặng yên, nhìn ra biển khơi. Ông biết rằng trận chiến này sẽ quyết định số phận của họ. Nhưng ông cũng biết rằng với sự đoàn kết và lòng trung thành của thủy thủ đoàn, họ có thể vượt qua mọi thử thách.
“Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng. Vì tự do của mình, và vì ‘Bóng Đêm Vĩnh Cửu’,” Hook nói, giọng ông vang dội trong không gian, báo hiệu một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra.