Cuộc Xâm Lăng Của Người Ngoài Hành Tinh - Chương 1
Chương 1: Bầu Trời Thay Đổi
Một buổi tối yên bình ở thị trấn nhỏ của Việt Nam, An, một sinh viên đại học đam mê thiên văn học, cùng nhóm bạn thân của mình gồm Hoàng, Lan, và Tuấn, tụ tập trên sân thượng của nhà An. Trời đêm trong vắt, và những ngôi sao lấp lánh trải dài như vô tận.
“An, tớ có cảm giác đêm nay trời đẹp hơn bình thường đấy,” Lan nói, mắt sáng lên khi nhìn những vì sao.
“Đúng vậy, bầu trời hôm nay thật tuyệt,” An mỉm cười, tay chỉ lên một ngôi sao đặc biệt sáng rực. “Đó là sao Kim, sáng nhất bầu trời vào thời điểm này.”
Hoàng, với chiếc điện thoại luôn sẵn trong tay, đang quay lại cảnh tượng này. Anh chàng yêu thích công nghệ này không bao giờ muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì đặc biệt. Tuấn ngồi khoanh chân bên cạnh, nhâm nhi lon nước ngọt và nhìn bầu trời, tỏ vẻ thảnh thơi.
“Các cậu biết đấy,” Hoàng nói với giọng hứng thú, “với công nghệ hiện tại, chúng ta có thể tìm hiểu được rất nhiều thứ về vũ trụ chỉ qua điện thoại. Chỉ cần một vài ứng dụng là có thể xác định được những chòm sao trên bầu trời.”
“Hoàng này, cậu lại bắt đầu bài thuyết trình về công nghệ nữa rồi,” Tuấn cười cợt, vỗ nhẹ vào vai Hoàng. “Tớ chỉ muốn ngắm sao thôi, không cần giải thích phức tạp.”
Bỗng dưng, một ánh sáng kỳ lạ lóe lên phía chân trời. Ánh sáng chói mắt, màu xanh rực rỡ, di chuyển với tốc độ không thể tin nổi. Nó không giống với bất kỳ ngôi sao hay vệ tinh nào mà họ từng thấy.
“Cái gì vậy?” Lan hỏi, giọng hơi run. “Nó không phải sao chổi, phải không An?”
“Không… Sao chổi không sáng và di chuyển như thế đâu,” An trả lời, ánh mắt dán chặt vào bầu trời. “Cái này kỳ lạ quá.”
Hoàng ngay lập tức rút điện thoại ra và bắt đầu quay lại hiện tượng.
“Đây rồi! Có lẽ tớ sẽ là người đầu tiên ghi lại nó,” Hoàng nói với vẻ phấn khích.
Ánh sáng di chuyển nhanh chóng, rồi bất ngờ biến mất vào chân trời. Ngay khi ánh sáng biến mất, mặt đất bắt đầu rung chuyển nhẹ. Những lon nước ngọt trên sàn sân thượng đổ nhào, và mọi người bắt đầu nắm chặt tay nhau để không mất thăng bằng.
“Động đất à?” Tuấn hét lên, giọng chứa đầy lo lắng.
“Không thể nào, khu vực này làm gì có động đất,” An đáp, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lan đứng bật dậy, nhìn về phía xa xa. Có một âm thanh kỳ lạ, như tiếng máy móc nặng nề, vọng tới từ đằng xa. Tiếng ầm ầm khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.
“Mọi người… các cậu có nghe thấy không?” Lan hỏi, ánh mắt nhìn về phía chân trời. “Tiếng đó… không giống tiếng gì mình từng nghe.”
“Phải… nghe cứ như tiếng động cơ khổng lồ ấy,” Hoàng lẩm bẩm.
“Chúng ta xuống nhà thôi, không ổn đâu,” An đề nghị. “Chúng ta cần đảm bảo an toàn trước đã.”
Mọi người đồng ý và bắt đầu nhanh chóng đi xuống. Trên đường, họ vẫn nghe thấy tiếng động lạ ngày càng rõ hơn. Lan cảm thấy linh cảm xấu đang bao phủ. Cô quay sang An, nói nhỏ:
“Tớ không nghĩ đây là một hiện tượng tự nhiên đâu, An. Có gì đó không ổn.”
An nhìn Lan, cảm nhận rõ sự lo lắng trong giọng nói của cô. Thực ra, cậu cũng có cảm giác tương tự. Tiếng động ngày càng đến gần hơn, như thể một đoàn quân vô hình đang di chuyển qua thị trấn.
Họ xuống tầng và đi vào phòng khách. Đèn trong nhà chợt nhấp nháy vài lần rồi tắt ngúm, cả nhà chìm vào bóng tối.
“Ôi trời!” Tuấn kêu lên. “Lại mất điện à?”
“Không phải đâu,” Hoàng lên tiếng, giọng hơi run. “Đây không giống như mất điện bình thường. Tớ có cảm giác là… do thứ gì đó bên ngoài tác động.”
An thắp một chiếc đèn pin và ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Cậu bước đến cửa sổ, nhẹ nhàng vén màn lên nhìn ra bên ngoài. Những chiếc đèn đường dọc khu phố cũng đã tắt, và toàn bộ khu vực chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao trên bầu trời.
Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ quét qua, soi sáng cả con phố. Ánh sáng đó không phải từ xe ô tô hay bất kỳ thiết bị nào họ biết. Nó mạnh đến mức như muốn dò tìm thứ gì đó.
“Chúng ta phải trốn đi,” An thì thầm, quay lại phía mọi người. “Tớ nghĩ đây không phải là việc bình thường.”
“Đi đâu bây giờ?” Tuấn hỏi, giọng hơi hoảng loạn.
“Xuống tầng hầm!” Lan nói. “Chỗ đó sẽ an toàn hơn. Nhanh lên, trước khi ánh sáng đó phát hiện ra chúng ta!”
Mọi người đồng loạt di chuyển, cố gắng không gây tiếng động. Họ xuống tầng hầm và đóng cửa lại, rồi ngồi sát vào nhau, giữ cho tiếng thở cũng nhỏ nhất có thể. Bên ngoài, ánh sáng kia tiếp tục quét qua cửa sổ, như đang tìm kiếm một mục tiêu cụ thể.
“Hoàng, cậu có ghi lại được đoạn ánh sáng đó không?” An hỏi.
“Có… nhưng tớ không chắc sẽ giúp được gì,” Hoàng trả lời, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại. “Nếu đây thực sự là người ngoài hành tinh, chúng ta nên làm gì đây, An?”
“Tớ không biết, nhưng chúng ta cần phải tìm hiểu xem chúng là ai và chúng muốn gì,” An đáp, ánh mắt nghiêm túc. “Chúng ta không thể để cho điều này diễn ra mà không làm gì cả.”
Lan đặt tay lên vai An, ánh mắt quyết liệt.
“Dù là gì, tớ tin chúng ta sẽ tìm ra cách đối phó. Không thể để chúng xâm chiếm thế giới mà chúng ta đứng nhìn được.”
Tuấn gật đầu, giọng đã lấy lại bình tĩnh hơn.
“Đúng rồi, chúng ta sẽ không để thế giới của mình rơi vào tay lũ quái vật này.”
Tiếng động bên ngoài dần dần xa hơn, và ánh sáng cũng tắt hẳn. Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời nhận thức rõ rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Họ biết rằng đêm nay đã thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi. Và từ giờ, họ sẽ phải đứng lên, tìm hiểu sự thật và đối mặt với cuộc xâm lăng kỳ bí này.