Cuộc Xâm Lăng Của Người Ngoài Hành Tinh - Chương 2
Chương 2: Tiếng Gầm Từ Trời Cao
Sáng hôm sau, thị trấn của An chìm trong không khí kỳ lạ. Những người dân tỏ ra bối rối và lo lắng trước hiện tượng xảy ra vào tối qua. Các tin đồn lan truyền khắp nơi về ánh sáng kỳ lạ và trận động đất đột ngột. An, Hoàng, Lan và Tuấn vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Họ quyết định gặp lại nhau tại nhà An để thảo luận.
Hoàng đặt điện thoại lên bàn, bật đoạn video mà anh quay được đêm qua. Trên màn hình là luồng ánh sáng xanh di chuyển với tốc độ không tưởng.
“Nhìn này, rõ ràng không phải là máy bay hay sao băng,” Hoàng chỉ vào màn hình, vẻ mặt nghiêm trọng. “Tớ đã kiểm tra kỹ rồi. Thứ này không giống bất kỳ vật thể bay nào mà con người từng biết đến.”
Lan cắn môi, mắt dán vào màn hình.
“Chúng ta cần biết nó là gì,” cô nói. “Và còn trận động đất nữa… Có khi nào nó liên quan đến thứ ánh sáng đó không?”
“Không phải có thể nữa,” An lên tiếng. “Tớ nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với một điều gì đó không thuộc về Trái Đất.”
Cả phòng lặng im một lúc. Chưa ai trong số họ dám nghĩ đến khả năng này, nhưng cảm giác lo lắng trong lòng họ dường như càng ngày càng hiện rõ.
Bỗng nhiên, từ xa vang lên một tiếng ầm ầm giống như sấm sét, nhưng kỳ lạ hơn nhiều. Tiếng gầm vang lên kéo dài và mạnh mẽ, như thể một đoàn xe tăng đang tiến vào thị trấn.
“Tiếng gì vậy?” Tuấn hỏi, đôi mắt mở to. “Nghe giống như đến từ phía quảng trường.”
Lan đứng bật dậy, nhìn qua cửa sổ.
“Chúng ta phải đi kiểm tra. Nếu thực sự có gì đó đang xảy ra, chúng ta không thể ngồi đây mà không biết gì,” cô nói.
An, Hoàng, và Tuấn gật đầu đồng ý. Cả nhóm vội vàng chuẩn bị rời khỏi nhà, lấy thêm một vài thứ cần thiết như đèn pin, áo khoác, và điện thoại. Họ rời khỏi nhà An, đi bộ nhanh về phía quảng trường trung tâm của thị trấn.
Quảng trường, nơi thường ngày yên bình và đông đúc, giờ đây trở nên hỗn loạn. Người dân đứng tụ tập, ánh mắt lo lắng dõi theo một vật thể khổng lồ đang hạ cánh ngay giữa quảng trường. Vật thể này có hình dạng giống như một chiếc đĩa bay, với những ánh đèn màu xanh lục lấp lánh.
“Chúa ơi,” Tuấn thì thầm, giọng run rẩy. “Đó là… đĩa bay thật sao?”
Một nhóm người mặc đồng phục quân sự xuất hiện, cố gắng giữ trật tự và đẩy người dân ra xa khỏi khu vực nguy hiểm. Một vài chiếc xe quân sự cũng đã được triển khai, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt họ dường như vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Họ không biết phải làm gì,” Lan nói nhỏ, mắt dán chặt vào những người lính đang lúng túng. “Chính phủ cũng không chuẩn bị cho việc này.”
Hoàng bất ngờ kéo mọi người vào một góc khuất để tránh bị phát hiện.
“Chúng ta cần ghi lại tất cả những gì đang xảy ra,” anh nói, giơ điện thoại lên, cố gắng quay lại cảnh tượng.
Vừa lúc đó, từ chiếc đĩa bay xuất hiện những sinh vật kỳ lạ. Chúng cao khoảng hơn hai mét, mặc những bộ giáp bạc sáng lóa, với đôi mắt phát sáng màu đỏ. Người dân xung quanh hét lên hoảng loạn, vài người bắt đầu chạy khỏi quảng trường.
“Không ổn rồi,” An thở dài, tim đập nhanh. “Chúng ta không thể ở đây quá lâu.”
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến mọi người giật mình. Một trong những sinh vật kia giơ tay lên, và từ cánh tay của nó, một luồng năng lượng bắn ra, phá hủy một chiếc xe quân sự gần đó. Những người lính nhanh chóng nổ súng, nhưng đạn bắn ra không gây ra ảnh hưởng gì lên lớp giáp của sinh vật.
“Chạy thôi!” Lan hét lên, kéo tay An.
Nhóm của An vội vàng lẩn vào con hẻm nhỏ bên cạnh, cố gắng chạy xa khỏi quảng trường. Họ chạy, thở dốc, không dám quay đầu lại. Tiếng súng, tiếng hét và những tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Khi đã chạy được một đoạn xa và cảm thấy an toàn hơn, cả nhóm dừng lại, thở hổn hển. Hoàng cẩn thận kiểm tra đoạn video mà anh vừa quay được, ánh mắt vẫn còn hiện rõ sự lo lắng.
“Tớ không biết chúng là ai, nhưng rõ ràng là chúng đến với mục đích không tốt,” Hoàng nói. “Và tớ nghĩ, chúng ta cần tìm ra cách để chống lại.”
“Nhưng chúng ta chỉ là sinh viên thôi, làm sao mà chống lại được?” Tuấn thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất.
“Không, Tuấn,” An đặt tay lên vai bạn mình. “Tớ nghĩ chúng ta có thể làm được điều gì đó. Có thể không trực tiếp chiến đấu, nhưng chúng ta có thể thu thập thông tin, tìm hiểu về chúng. Nếu hiểu được chúng, chúng ta sẽ có cách để đối phó.”
Lan gật đầu, ánh mắt quyết tâm.
“Đúng. Chúng ta không thể ngồi yên chờ đợi điều tồi tệ xảy ra. Chúng ta phải hành động, và phải hành động ngay bây giờ.”
Cả nhóm nhìn nhau, những ánh mắt đầy quyết tâm và dũng cảm. Họ biết rằng thử thách trước mắt sẽ không dễ dàng, nhưng họ không thể để cuộc xâm lăng này diễn ra mà không làm gì cả.
“Chúng ta cần tìm nơi an toàn để lập kế hoạch,” An nói, giọng trầm xuống. “Tớ nghĩ chúng ta có thể tới nhà của chú Minh, ông ấy biết rất nhiều về thiên văn học và các hiện tượng kỳ lạ. Có thể ông ấy sẽ giúp chúng ta.”
Mọi người đồng ý và nhanh chóng đứng dậy. Không ai biết rõ những gì đang chờ đợi họ phía trước, nhưng một điều chắc chắn là họ sẽ không từ bỏ. Họ sẽ chiến đấu để bảo vệ thị trấn, bảo vệ gia đình và bạn bè, và bảo vệ chính mình trước cuộc xâm lăng bất ngờ này.