Cuộc Xâm Lăng Của Người Ngoài Hành Tinh - Chương 3
Chương 3: Quyết Định Ở Lại
Bầu trời vẫn âm u, những đám mây đen như phủ đầy sự đe dọa. Nhóm của An đang tiến đến nhà chú Minh, một nhà thiên văn học đã nghỉ hưu, người nổi tiếng trong thị trấn vì kiến thức sâu rộng về các hiện tượng ngoài vũ trụ. Họ biết rằng mình không thể đối đầu trực tiếp với những kẻ xâm lược, nhưng kiến thức của chú Minh có thể là chìa khóa cho những bước đi tiếp theo.
Trên đường đi, Lan quay sang An, ánh mắt đầy lo lắng.
“An, tớ vẫn không hiểu tại sao họ lại đến đây. Thực sự thì họ muốn gì chứ?”
“Tớ cũng không biết, Lan,” An trả lời, giọng trầm tư. “Nhưng điều tớ chắc chắn là họ đến không phải để làm bạn. Họ đang tìm kiếm thứ gì đó, và tớ đoán là nguồn tài nguyên hoặc một thứ quan trọng mà chỉ có ở Trái Đất.”
Hoàng, lúc này đang đi phía sau, chợt chen vào cuộc trò chuyện.
“Nếu chúng ta tìm ra được lý do họ đến đây, có lẽ chúng ta sẽ có cách để thương lượng hoặc ít nhất hiểu cách ngăn họ lại. Chúng ta cần thêm thông tin, và tớ tin là chú Minh có thể giúp.”
Cuối cùng, cả nhóm đã đến nhà chú Minh. Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm ở ngoại ô thị trấn, với khu vườn rậm rạp cây cối bao quanh. An tiến lên trước, gõ cửa một cách dứt khoát.
Cánh cửa mở ra, chú Minh hiện ra với bộ dạng hơi tiều tụy. Đôi mắt sâu thẳm của ông trông như đã thức trắng cả đêm.
“An? Các cháu đến đây làm gì giờ này?” Chú Minh hỏi, đôi mắt nheo lại khi nhìn thấy cả nhóm.
“Chú Minh, chúng cháu cần sự giúp đỡ của chú,” An nói nhanh, ánh mắt cầu khẩn. “Chúng cháu thấy một thứ gì đó rất lạ, có thể là… người ngoài hành tinh. Và họ đang tấn công thị trấn của chúng ta.”
Chú Minh nhìn các bạn trẻ, sau đó mở cửa rộng ra, ra hiệu cho họ vào trong. Cả nhóm bước vào, và cánh cửa đóng sầm lại phía sau.
“Nói ta nghe, chính xác các cháu đã thấy gì?” Chú Minh hỏi, mắt lộ rõ vẻ tò mò xen lẫn lo lắng.
Hoàng nhanh chóng mở điện thoại và cho chú Minh xem đoạn video. Ông Minh im lặng một lúc, xem chăm chú từng hình ảnh trên màn hình. Sau đó, ông thở dài, đặt tay lên trán.
“Ta đã đoán được một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra,” ông nói, giọng như trĩu nặng. “Những hiện tượng này đã được ghi nhận từ nhiều năm trước, nhưng chính phủ luôn che giấu thông tin. Các cháu có lẽ đã nhìn thấy thứ mà ta gọi là ‘Người đến từ Đêm Tối’. Họ đến đây không phải vì hòa bình.”
“Chú biết họ là ai sao?” Lan hỏi, giọng đầy hồi hộp.
“Không biết rõ, nhưng từ những thông tin ta có, họ đến từ một hành tinh cạn kiệt tài nguyên,” chú Minh đáp. “Họ đến Trái Đất vì một loại khoáng chất mà ta gọi là ‘Thiên Thạch Xanh’. Loại khoáng chất này có khả năng giúp họ duy trì sự sống. Và theo như ta biết, dưới lòng đất ở thị trấn này có một trữ lượng khá lớn.”
“Khoáng chất đó?” An nhíu mày. “Chúng ta phải làm gì để ngăn họ lại, chú Minh?”
Chú Minh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta cần tìm ra điểm yếu của họ. Theo như ta biết, những sinh vật này không chịu được âm thanh có tần số cao. Nếu chúng ta có thể tạo ra một loại sóng âm mạnh mẽ, chúng ta có thể làm suy yếu chúng đủ để phản công.”
“Sóng âm?” Hoàng nhìn chú Minh, mắt sáng lên. “Cháu nghĩ chúng ta có thể sử dụng phòng thí nghiệm thiên văn của trường đại học. Ở đó có thiết bị phát sóng và nhiều công cụ để chúng ta có thể tạo ra tần số cần thiết.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể đến đó?” Tuấn hỏi, vẻ mặt lo lắng. “Thị trấn giờ toàn người ngoài hành tinh tuần tra. Nếu bị bắt gặp, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Lan cắn môi, vẻ mặt đầy quyết tâm.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, Tuấn. Nếu không làm gì, họ sẽ phá hủy thị trấn để lấy thứ họ cần. Chúng ta phải hành động ngay bây giờ.”
Chú Minh gật đầu, ánh mắt nhìn cả nhóm.
“Ta sẽ giúp các cháu. Nhưng hãy nhớ, đây là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Nếu không thành công, tất cả chúng ta đều có thể gặp nguy hiểm.”
An quay sang nhìn bạn bè mình, rồi gật đầu kiên định.
“Chúng cháu đã quyết định rồi, chú Minh. Chúng cháu không thể ngồi yên nhìn thị trấn và những người thân của chúng cháu gặp nguy hiểm.”
“Được rồi,” chú Minh mỉm cười, dù đôi mắt vẫn ánh lên vẻ lo âu. “Hãy chuẩn bị. Chúng ta sẽ xuất phát ngay khi màn đêm buông xuống.”
Đêm đó, không ai trong nhóm ngủ được. Họ ngồi lại bên nhau, bàn bạc và chuẩn bị cho nhiệm vụ phía trước. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng tất cả đều hiểu rằng họ đang bước vào một trận chiến không cân sức. Thế nhưng, tinh thần đoàn kết và lòng dũng cảm là những gì họ có, và họ tin rằng với những điều đó, họ có thể tạo nên một sự khác biệt.
An quay sang Lan, nắm lấy tay cô.
“Tớ sẽ bảo vệ các cậu,” cậu nói nhỏ, ánh mắt kiên định.
Lan mỉm cười, đôi mắt sáng lên trong bóng tối.
“Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ thị trấn này, An. Không ai phải chiến đấu một mình.”
Màn đêm dần dần bao phủ thị trấn, và tiếng gầm từ bầu trời cao vẫn vang vọng. Nhóm của An chuẩn bị cho hành trình đầy nguy hiểm phía trước, sẵn sàng đối mặt với thử thách mà cuộc xâm lăng kỳ lạ này mang đến.