Cuộc Xâm Lăng Của Người Ngoài Hành Tinh - Chương 4
Chương 4: Hành Trình Nguy Hiểm
Màn đêm đã buông xuống, thị trấn chìm vào tĩnh lặng u tối chỉ bị phá vỡ bởi ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn đường còn sót lại. Nhóm của An cùng chú Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, mang theo những dụng cụ cần thiết cho chuyến hành trình. Mục tiêu của họ là đến được phòng thí nghiệm thiên văn ở trường đại học – nơi có những thiết bị mà họ tin rằng có thể giúp tạo ra sóng âm đủ mạnh để đối đầu với người ngoài hành tinh.
“Đi thôi, cẩn thận và giữ im lặng,” chú Minh ra hiệu, mắt dõi theo con đường phía trước. Ông dẫn đầu, với An, Hoàng, Lan và Tuấn theo sát phía sau.
Họ di chuyển chậm rãi, tránh xa những khu vực có ánh sáng. Những âm thanh xa xăm của tiếng động cơ lạ vang vọng khiến nhóm người phải cẩn trọng từng bước đi. An cảm nhận được sự hồi hộp từ bạn bè mình, nhưng cậu hiểu rằng chẳng có đường lùi nào nữa.
“An, cậu nghĩ có thể thực sự tạo ra tần số mạnh đến mức đánh bại chúng không?” Lan thì thầm.
“Tớ tin là chúng ta có thể,” An đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Chúng ta không thể biết chắc cho đến khi thử, nhưng chúng ta cần cố gắng.”
Hoàng đi phía sau, lặng lẽ kiểm tra điện thoại để tìm kiếm đường đi ngắn nhất đến trường. Anh ta dừng lại, ngước mắt nhìn những phi thuyền lớn bay lượn trên bầu trời.
“Chúng giống như đang tìm kiếm điều gì đó, hoặc là ai đó…” Hoàng nói nhỏ, mắt không rời khỏi những luồng sáng từ phi thuyền.
“Hy vọng rằng họ sẽ không phát hiện ra chúng ta,” Tuấn thì thầm, cố gắng giấu đi nỗi sợ trong giọng nói.
Họ đi qua một khu chợ nhỏ, nơi mà ban ngày thường tấp nập người mua bán, nhưng bây giờ trống vắng và hoang tàn. Đột nhiên, một âm thanh mạnh vang lên từ phía bên kia khu chợ. Tất cả mọi người đều khựng lại, nhìn về phía phát ra tiếng động. Một trong những sinh vật ngoài hành tinh đang đi tuần tra, với bộ giáp sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
“Nằm xuống! Mau!” chú Minh thì thầm ra lệnh.
Cả nhóm nhanh chóng nấp sau một gian hàng bị bỏ hoang, giữ im lặng tuyệt đối. Sinh vật ngoài hành tinh di chuyển chậm rãi, với những bước chân nặng nề làm rung chuyển cả mặt đất. Ánh sáng từ chiếc đèn quét của nó chiếu qua những góc tối của khu chợ, như đang tìm kiếm bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.
“Đừng nhúc nhích…” Lan thì thầm, nín thở khi ánh đèn dừng lại ngay gần vị trí họ đang ẩn nấp.
Hoàng cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt lấy chiếc balo chứa những dụng cụ điện tử. Cậu cảm nhận được tim mình đập nhanh như muốn vỡ ra, nhưng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau vài giây căng thẳng kéo dài như cả thế kỷ, sinh vật ngoài hành tinh tiếp tục di chuyển, xa dần khỏi khu chợ. Chú Minh ra hiệu cho mọi người đứng dậy và tiếp tục đi.
“Đi nhanh lên, đừng dừng lại nữa,” chú nói, giọng nghiêm túc nhưng cũng mang theo sự lo lắng.
Cuối cùng, sau một đoạn đường dài đầy căng thẳng, họ cũng đến được khuôn viên trường đại học. Tòa nhà khoa học nơi chứa phòng thí nghiệm thiên văn hiện ra trước mắt, trông hầu hết vẫn còn nguyên vẹn. Cả nhóm nhanh chóng tiến đến cửa bên hông để tránh gây chú ý.
Hoàng dùng bộ công cụ mà anh mang theo, mở khóa cửa chỉ trong vài giây.
“Tốt lắm, Hoàng!” An nói, giọng đầy phấn khởi nhưng vẫn cố gắng giữ yên lặng.
Họ bước vào bên trong, không gian tối đen và lạnh lẽo. Đèn pin được bật lên, soi sáng con đường dẫn tới phòng thí nghiệm thiên văn. Tất cả di chuyển nhanh chóng qua hành lang, mỗi người đều mang trong mình một nỗi lo âu không thể nói thành lời.
“Tới rồi!” An nói khi nhìn thấy cánh cửa của phòng thí nghiệm trước mắt. Hoàng tiếp tục mở khóa, và cả nhóm bước vào.
Phòng thí nghiệm đầy những thiết bị phức tạp với màn hình và dây cáp kéo dài khắp nơi. Lan nhanh chóng kiểm tra những thiết bị và xác định cái nào có thể sử dụng được.
“Chúng ta cần tìm bộ khuếch đại âm thanh và máy phát sóng,” Hoàng nói khi đang kiểm tra các thiết bị.
“Chú Minh, chú nghĩ sóng âm cần phải có tần số như thế nào?” An hỏi.
Chú Minh nhìn vào những công cụ trước mắt, rồi nói.
“Tần số phải thật cao, mạnh đến mức vượt ngưỡng con người có thể nghe được, nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến chúng. Nếu sử dụng bộ khuếch đại ở đây, chúng ta có thể thử tạo ra một tần số đủ mạnh.”
Lan tìm thấy một chiếc loa lớn và hệ thống máy phát sóng. Cô và Hoàng bắt đầu nối các thiết bị lại với nhau, cố gắng tạo ra một hệ thống có thể phát ra âm thanh tần số cao.
“Được rồi, tớ nghĩ chúng ta sẵn sàng thử,” Hoàng nói sau vài phút. “Nhưng chúng ta cần kiểm tra trước khi phát sóng ra ngoài, để đảm bảo nó có hiệu quả.”
An gật đầu và nhìn quanh, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Nếu thành công, đây sẽ là cách duy nhất để bảo vệ thị trấn.”
Chú Minh gật đầu và nhìn nhóm bạn trẻ với ánh mắt tự hào.
“Các cháu thật dũng cảm. Bây giờ, chúng ta sẽ thử lần đầu tiên. Hy vọng rằng chúng ta có thể tạo ra điều kỳ diệu.”
Hoàng nhấn nút, và một âm thanh sắc nhọn vang lên, mạnh mẽ và chói tai. Họ nhìn nhau, trong lòng dâng lên hy vọng rằng đây sẽ là cách giúp họ đối đầu với kẻ xâm lược đang đe dọa sự tồn vong của thị trấn.
Tiếng âm vang lên, mạnh mẽ và đầy quyết tâm, vang vọng ra ngoài màn đêm lạnh giá. Cả nhóm cảm thấy rõ, đây chính là khoảnh khắc thay đổi – không chỉ của cuộc chiến mà còn là sự thay đổi trong lòng họ, từ những con người bình thường trở thành những người dũng cảm đối đầu với sự tàn bạo của kẻ thù từ ngoài hành tinh.