Cuộc Xâm Lăng Của Người Ngoài Hành Tinh - Chương 5
Chương 5: Phát Hiện Bất Ngờ
Âm thanh sắc nhọn vang lên, rồi lan tỏa khắp phòng thí nghiệm, rung chuyển không gian tĩnh lặng của màn đêm. Hoàng nhìn màn hình máy tính, điều chỉnh tần số để đảm bảo tín hiệu đạt mức cao nhất có thể. An, Lan, và chú Minh nín thở chờ đợi, mắt chăm chú vào thiết bị.
“Âm thanh này liệu có tác động gì đến họ không?” Lan hỏi nhỏ, mắt nhìn vào chú Minh.
“Chúng ta sẽ biết ngay thôi,” chú Minh đáp, ánh mắt căng thẳng. “Điều quan trọng là giữ mức tần số đủ cao để có thể tạo ra hiệu ứng với người ngoài hành tinh.”
Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài. Âm thanh của những bước chân nặng nề tiến lại gần, kết hợp với tiếng động cơ quen thuộc của những phi thuyền ngoài hành tinh. Mọi người đồng loạt quay đầu về phía cửa sổ, ánh sáng xanh kỳ lạ quét qua khung cửa.
“Chúng phát hiện ra rồi!” Hoàng la lên. “Chúng ta cần nhanh chóng thử xem nó có tác dụng không!”
An lập tức điều chỉnh loa phát âm thanh tần số cao ra ngoài. Âm thanh chói tai phát ra, đập mạnh vào không gian xung quanh. Từ cửa sổ, họ có thể thấy những sinh vật ngoài hành tinh với bộ giáp bạc đã dừng lại, như thể bị choáng váng bởi âm thanh. Một số trong số chúng rùng mình, bước đi loạng choạng và bám vào nhau.
“Nó hoạt động rồi!” An kêu lên, mắt sáng rực lên với niềm hy vọng.
Sinh vật ngoài hành tinh bắt đầu rút lui, lùi bước khỏi khuôn viên trường đại học, dường như cố gắng tránh xa khỏi âm thanh khó chịu. Ánh sáng từ phi thuyền cũng mờ dần khi những chiếc tàu từ từ nâng cao, cố gắng rời khỏi khu vực này.
“Thật không thể tin được,” Lan thở phào, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng. “Chúng ta đã khiến chúng phải lùi bước!”
“Nhưng chúng ta không thể dừng lại ở đây,” chú Minh nói, ánh mắt nghiêm túc. “Đây chỉ là bước đầu. Chúng sẽ quay lại, và lần tới chúng có thể chuẩn bị tốt hơn để đối phó.”
“Chúng ta cần tìm cách phát sóng tần số này trên diện rộng,” Hoàng đề nghị. “Nếu chúng ta có thể phát sóng trên cả thị trấn, hoặc thậm chí xa hơn, thì mới có thể ngăn chặn chúng lâu dài.”
“Nhưng làm sao chúng ta làm được điều đó?” Tuấn hỏi, giọng đầy lo âu. “Chúng ta không có thiết bị phát sóng mạnh đến vậy, và chúng ta không thể ở lại đây mãi.”
“Chú Minh,” An quay sang ông, “chú có biết nơi nào có thiết bị đủ mạnh không?”
Chú Minh im lặng một lúc, rồi gật đầu.
“Có một nơi. Đó là trạm phát sóng ở trên đỉnh núi phía bắc thị trấn. Nơi đó có ăng-ten đủ lớn để phát tín hiệu trên toàn bộ khu vực. Nhưng nó nằm ở một nơi rất nguy hiểm, và chúng ta cần chuẩn bị tốt để đi tới đó.”
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Lan nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải làm điều đó. Nếu không, thị trấn sẽ không thể đứng vững lâu hơn.”
Hoàng bắt đầu tắt thiết bị và thu dọn đồ đạc cần thiết. Mọi người đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Sinh vật ngoài hành tinh sẽ sớm quay lại, và lần này chúng sẽ không dễ dàng bị đánh lừa như trước. Họ cần phải di chuyển nhanh chóng và cẩn thận để tránh bị phát hiện.
An tiến lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài khuôn viên. Những sinh vật đã tạm thời rút lui, nhưng cậu biết đây chỉ là tạm thời. Trái tim cậu đập mạnh, nhưng sự quyết tâm cũng càng ngày càng rõ rệt. Họ không còn đường lùi, và nếu không hành động ngay bây giờ, mọi thứ sẽ kết thúc.
“Chúng ta sẽ phải chia ra,” An lên tiếng, quay lại với cả nhóm. “Hoàng và Lan sẽ cùng chú Minh đến trạm phát sóng để chuẩn bị phát tín hiệu. Còn tớ và Tuấn sẽ cố gắng thu thập thêm thông tin về sinh vật này, để tìm ra cách tốt nhất đánh bại chúng.”
“An, liệu chia ra có phải là ý hay không?” Lan hỏi, giọng đầy lo lắng. “Sẽ nguy hiểm hơn khi chúng ta không ở cùng nhau.”
“Tớ biết,” An gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Nhưng chúng ta cần phải tận dụng thời gian. Chỉ có vậy mới có thể làm được nhiều việc cùng lúc và tăng cơ hội thành công.”
Chú Minh nhìn nhóm bạn trẻ, cảm thấy một sự tôn trọng sâu sắc dành cho sự dũng cảm của họ. Ông gật đầu, ra hiệu cho Hoàng và Lan.
“Chúng ta đi thôi, thời gian không chờ đợi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở điểm hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ.”
Lan quay lại nhìn An, trong mắt có chút lo lắng pha lẫn tin tưởng.
“An, cậu phải cẩn thận nhé. Đừng để mình gặp nguy hiểm.”
“Tớ sẽ cẩn thận mà,” An mỉm cười, gật đầu trấn an. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau và cùng nhau kết thúc chuyện này.”
Mọi người chia nhau ra, chia tay trong sự im lặng đầy quyết tâm. Hoàng, Lan và chú Minh di chuyển ra khỏi phòng thí nghiệm, bắt đầu hành trình đến trạm phát sóng trên núi. Còn An và Tuấn thì bắt đầu tiến sâu vào trường đại học, tìm kiếm thêm những thông tin hữu ích về sinh vật đang tấn công họ.
Bầu trời bên ngoài vẫn âm u, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống những bóng hình dũng cảm đang cố gắng chiến đấu cho sự sống còn của chính họ và thị trấn thân yêu. Đêm nay, giữa sự tĩnh lặng và những tiếng vọng từ cuộc xâm lăng, họ biết rằng mình đang đối mặt với điều không thể tưởng tượng. Nhưng chính trong sự bất khả ấy, họ tìm thấy lòng can đảm và ý chí để chống lại kẻ thù từ đêm tối.