Cuộc Xâm Lăng Của Người Ngoài Hành Tinh - Chương 6
Chương 6: Đồng Minh Bất Ngờ
Trời đã về khuya, không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua những cành cây, cùng với tiếng bước chân rón rén của nhóm An và Tuấn khi họ tiến sâu vào khuôn viên trường đại học. Họ di chuyển chậm rãi, tránh né ánh sáng từ những chiếc đèn quét của phi thuyền ngoài hành tinh đang tuần tra trên bầu trời. An và Tuấn quyết định tới khu nghiên cứu cũ của trường, nơi mà họ nghĩ có thể chứa đựng các thông tin quan trọng về những sinh vật kỳ lạ này.
“An, cậu có chắc chắn là khu nghiên cứu đó còn thông tin gì hữu ích không?” Tuấn hỏi, giọng không giấu nổi sự căng thẳng.
“Chắc chắn là tớ cũng không chắc, nhưng đây là nơi duy nhất trong trường có liên kết với những nghiên cứu về không gian. Chúng ta cần phải thử,” An trả lời, ánh mắt kiên định.
Họ đến gần tòa nhà cũ kỹ, cửa kính đã vỡ và đầy bụi bặm, chứng tỏ nơi này đã không được sử dụng trong nhiều năm. Tuấn dùng đèn pin soi đường, giúp họ dễ dàng di chuyển trong bóng tối. An bước vào căn phòng nghiên cứu với tấm bảng cũ kỹ ghi rõ: “Phòng nghiên cứu vũ trụ và thiên văn học”.
Bên trong phòng là một mớ hỗn độn của sách vở, thiết bị cũ và bản ghi chép đầy bụi. An nhanh chóng lật tìm trong những cuốn sách và tập tài liệu cũ để tìm kiếm bất cứ thông tin nào liên quan đến các hiện tượng vũ trụ lạ. Tuấn đứng canh chừng ở cửa, mắt nhìn ra ngoài theo dõi bất kỳ dấu hiệu của sự xâm nhập.
“An, nhanh lên nhé,” Tuấn thì thầm. “Tớ có cảm giác không ổn.”
An lật qua một cuốn sổ bìa cứng, mắt cậu chợt sáng lên khi nhìn thấy một đoạn ghi chú về các loại tín hiệu ngoài hành tinh. “Tuấn, lại đây xem cái này,” An gọi nhỏ.
Tuấn quay lại, tiến tới nhìn vào cuốn sổ. Bên trong là các bản vẽ và chú thích về các tín hiệu từ không gian, những phân tích về tần số và cấu trúc của chúng. Đoạn cuối cuốn sổ, An nhìn thấy một dòng ghi chú ngắn: “Người ngoài hành tinh có thể bị suy yếu bởi tần số âm thanh mà tai người không thể nghe thấy – tần số từ 15-20 kHz có hiệu quả cao”.
“Đúng rồi, đây là thứ chúng ta cần!” An reo lên.
Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa. Cả hai giật mình quay lại, và nhìn thấy một bóng người đang bước vào. An và Tuấn lập tức thủ thế, chuẩn bị chống cự, nhưng người đó nhanh chóng giơ tay lên, ra dấu hiệu không có ác ý.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi là đồng minh,” người đàn ông nói, giọng trầm nhưng không hề có dấu hiệu của sự đe dọa.
Ánh đèn pin của Tuấn chiếu vào khuôn mặt người đàn ông. Đó là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp. Ông mặc một bộ quần áo cũ kĩ, nhưng trên ngực áo có một huy hiệu nhỏ – biểu tượng của một tổ chức nghiên cứu nào đó.
“Ông là ai?” An hỏi, ánh mắt vẫn đầy sự thận trọng.
“Tôi là Minh – các cậu có thể gọi tôi là chú Minh. Tôi từng làm việc cho chính phủ, nghiên cứu về những tín hiệu ngoài hành tinh. Tôi đã theo dõi các cậu từ lúc các cậu vào đây,” ông Minh nói, mắt nhìn vào cuốn sổ mà An đang cầm. “Thứ mà các cậu tìm được ở đây thực sự rất quan trọng.”
“Chú biết về những sinh vật ngoài hành tinh đó sao?” Tuấn hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
Chú Minh gật đầu.
“Phải, tôi đã nghiên cứu chúng từ rất lâu. Chính phủ đã nhận được các tín hiệu lạ từ không gian từ nhiều năm trước, và chúng tôi đã biết rằng một ngày nào đó, những sinh vật này sẽ đến. Nhưng không ai nghĩ rằng họ sẽ đến nhanh và mạnh mẽ như vậy.”
An nhìn chú Minh, đôi mắt đầy hy vọng.
“Vậy chú có biết chúng có điểm yếu nào không? Chúng cháu đang cố gắng tạo ra một loại sóng âm tần số cao để làm suy yếu chúng.”
Chú Minh mỉm cười.
“Các cậu đã đi đúng hướng. Những sinh vật này có một điểm yếu – đó là chúng không thể chịu đựng được tần số âm thanh mà vượt quá khả năng nghe của chúng. Chính phủ đã từng phát triển một loại vũ khí âm thanh, nhưng dự án đó bị dừng lại vì thiếu kinh phí và… sự cản trở từ những người cho rằng chúng ta không cần chuẩn bị cho một ngày như thế này.”
“Chúng cháu cần phát tán tín hiệu này trên diện rộng,” An nói nhanh. “Chúng cháu đang có kế hoạch tới trạm phát sóng trên đỉnh núi phía bắc thị trấn.”
“Đúng, đó là nơi duy nhất có thể phát tín hiệu đủ mạnh,” chú Minh đồng ý. “Nhưng nơi đó rất nguy hiểm. Những sinh vật đó có thể đã chiếm đóng các điểm chiến lược. Chúng ta cần một kế hoạch cụ thể và phải rất cẩn thận.”
“Chúng cháu không có lựa chọn nào khác,” An đáp, giọng kiên định. “Nếu không làm gì, chúng ta sẽ mất đi tất cả.”
Chú Minh nhìn An và Tuấn, gật đầu một cách thán phục.
“Các cháu thật dũng cảm. Được rồi, chú sẽ giúp các cháu. Chú biết một vài con đường bí mật dẫn lên đỉnh núi mà có thể tránh được sự chú ý của chúng. Nhưng trước hết, chúng ta cần chuẩn bị những thiết bị cần thiết.”
“Chúng ta cần nhanh chóng,” Tuấn nói, ánh mắt vẫn lo lắng nhìn ra ngoài cửa. “Chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Chú Minh dẫn họ ra khỏi khu nghiên cứu, theo lối hầm bí mật của trường mà ông đã từng sử dụng khi còn làm việc cho chính phủ. Họ rời khỏi trường đại học, tiến về một căn nhà nhỏ nằm sâu trong khu rừng ngoại ô – căn cứ bí mật mà chú Minh đã xây dựng từ trước.
Trong căn nhà nhỏ này, nhóm của An thấy được rất nhiều thiết bị cần thiết, từ máy phát sóng, các loại ăng-ten, cho đến những công cụ tự vệ cơ bản. Chú Minh cùng với Hoàng và Lan đang chuẩn bị sẵn sàng các thiết bị, trong khi An và Tuấn lắng nghe kế hoạch chi tiết từ chú.
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây vào sáng sớm mai. Nếu có thể tới trạm phát sóng và phát tán tín hiệu này trên diện rộng, chúng ta có cơ hội đẩy lùi chúng,” chú Minh nói, ánh mắt nhìn vào những bạn trẻ, trong lòng tràn đầy hi vọng.
An nhìn mọi người, cảm nhận được tinh thần đoàn kết và niềm tin trong từng ánh mắt. Cậu biết rằng cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ từ những người đồng minh bất ngờ và dũng cảm, họ sẽ có cơ hội.
Đêm nay, dưới ánh trăng yếu ớt, họ biết rằng mình đã tiến thêm một bước để giành lại tự do và sự bình yên cho thị trấn thân yêu.