Cứu Tinh Từ Hiện Đại - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Minh bước đi theo cô bé qua những tán rừng rậm rạp, mỗi bước chân đều cẩn trọng. Tiếng lá cây xào xạc và những âm thanh từ động vật hoang dã càng làm tăng thêm sự hồi hộp trong lòng anh. Cô bé di chuyển rất nhanh, dường như quen thuộc với mọi ngõ ngách của khu rừng này.
Sau một đoạn đường dài, Minh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cô bé vẫn chạy phía trước, thỉnh thoảng quay lại để chắc chắn anh đang theo kịp. Sau khoảng một giờ đồng hồ, họ đến một khu vực mở rộng, nơi có những ngôi nhà thô sơ được dựng lên từ gỗ và lá cây. Đây chắc chắn là một ngôi làng nguyên thủy.
Cô bé dừng lại trước một ngôi nhà lớn nhất trong làng, nhìn Minh với ánh mắt tò mò rồi quay lưng chạy vào bên trong. Minh đứng đó, cố gắng bắt nhịp thở và ngắm nhìn xung quanh. Dân làng, mặc trang phục làm từ da thú, tụ tập xung quanh, nhìn anh với ánh mắt ngờ vực và sợ hãi. Một số người đàn ông lực lưỡng nắm chặt những vũ khí thô sơ, như thể sẵn sàng bảo vệ ngôi làng khỏi kẻ xâm nhập.
“Ai đó!” Một giọng nói trầm hùng vang lên. Từ trong ngôi nhà lớn, một người đàn ông cao lớn, tóc dài, râu rậm bước ra. Ông ta mặc một chiếc áo khoác bằng da sói, đôi mắt sắc lạnh quét qua Minh.
Minh cảm thấy căng thẳng, nhưng anh cố giữ bình tĩnh. “Tôi là Minh, tôi không có ý định gây hại,” anh nói bằng giọng điềm tĩnh, giơ hai tay lên để cho thấy mình không mang theo vũ khí.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Minh một lúc, rồi quay sang cô bé đã đưa anh đến đây. “Hà, con đưa người lạ này đến đây sao?” ông hỏi, giọng có phần dịu lại.
Cô bé, tên là Hà, gật đầu, nhưng không nói gì. Cô chỉ nhìn Minh với ánh mắt đầy tò mò.
Người đàn ông quay lại nhìn Minh. “Ngươi đến từ đâu? Làm sao ngươi có thể đến đây mà không bị phát hiện?”
Minh suy nghĩ một lúc, nhận ra rằng việc giải thích về năng lượng lượng tử và thí nghiệm khoa học hiện đại sẽ là vô ích trong tình huống này. “Tôi… tôi đến từ một nơi xa, và tôi bị lạc. Tôi chỉ muốn tìm cách quay trở về nhà,” anh trả lời đơn giản nhất có thể.
Người đàn ông nhíu mày, dường như không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Minh. Nhưng trước khi ông có thể nói gì thêm, một người phụ nữ lớn tuổi từ phía sau bước ra, tay cầm theo một cái bát gỗ chứa đầy nước. Bà ta nhìn Minh chăm chú, rồi quay sang người đàn ông.
“Đừng quá cứng rắn với người lạ,” bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cứng cỏi. “Có lẽ ông ta không có ý định xấu. Chúng ta hãy lắng nghe xem ông ấy có thể giúp gì cho làng này không.”
Minh nhanh chóng nhận ra rằng bà là người có quyền lực trong ngôi làng này, có thể là một trưởng làng hoặc người có ảnh hưởng. Anh cúi đầu thể hiện sự tôn trọng và cảm ơn bà vì sự nhân từ của bà.
“Tôi là Minh, một người biết về y học. Nếu các vị cho phép, tôi có thể giúp chữa trị bệnh tật và vết thương cho dân làng,” Minh đề nghị, biết rằng kỹ năng của mình có thể là lợi thế lớn nhất trong tình huống này.
Người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng ánh mắt của người phụ nữ già đã dịu lại. Bà bước tới gần Minh, đưa bát nước cho anh. “Nếu ông thực sự có thể giúp đỡ, chúng ta sẽ chào đón ông. Nhưng hãy nhớ rằng, nơi đây không dễ dàng để sống sót. Ông phải chứng minh rằng ông không chỉ là một kẻ lạ mặt mang theo lời hứa suông.”
Minh gật đầu, nhận lấy bát nước như một dấu hiệu của lòng hiếu khách. Anh uống một ngụm nhỏ, cảm nhận sự mát lạnh của nước suối. Đúng lúc đó, một người phụ nữ khác chạy tới, trông rất hoảng loạn, và hét lên điều gì đó bằng ngôn ngữ mà Minh không hiểu.
Người đàn ông cao lớn lập tức quay lại, ánh mắt lo lắng. “Có chuyện gì xảy ra?” ông hỏi người phụ nữ.
“Con trai tôi! Nó bị thương nặng ở chân khi săn bắt, máu vẫn chưa ngừng chảy!” người phụ nữ khóc lóc.
Minh nghe thấy từ “máu”, liền hiểu rằng đây có thể là cơ hội để anh chứng minh giá trị của mình. “Hãy đưa tôi đến chỗ cậu bé. Tôi có thể giúp,” anh nói nhanh.
Người phụ nữ già nhìn Minh, rồi gật đầu. “Đưa ông ấy đi,” bà ra lệnh.
Minh nhanh chóng đi theo người phụ nữ đến một ngôi nhà nhỏ gần rìa làng. Bên trong, cậu bé nằm trên giường đất, mặt tái nhợt vì mất máu. Vết thương ở chân rất nghiêm trọng, máu chảy nhiều và đã bắt đầu nhiễm trùng.
“Hãy để tôi xử lý,” Minh nói với giọng đầy quyết tâm. Anh biết rằng nếu không hành động nhanh, cậu bé có thể không qua khỏi.
Minh lục lọi trong túi áo khoác của mình, may mắn là anh vẫn còn mang theo một số dụng cụ y tế cơ bản và một ít băng gạc. Anh nhanh chóng làm sạch vết thương, sử dụng những mảnh băng để cầm máu và băng bó chặt chẽ. Trong khi làm việc, anh giải thích từng bước một cho người mẹ đang hoảng loạn, cố gắng làm bà yên tâm.
“Chúng ta cần phải giữ cho cậu bé nằm yên và tránh di chuyển quá nhiều trong vài ngày tới. Vết thương đã được cầm máu, nhưng nhiễm trùng có thể gây nguy hiểm. Tôi sẽ cần phải theo dõi cậu bé và thay băng thường xuyên,” Minh nói.
Người mẹ nhìn Minh với đôi mắt đẫm lệ nhưng đầy hy vọng. “Cảm ơn ông… cảm ơn ông rất nhiều,” bà thì thầm, nắm lấy tay Minh.
Minh mỉm cười, cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng. “Đó là việc tôi phải làm,” anh đáp lại.
Khi bước ra ngoài, dân làng đã tụ tập đông đủ để chờ đợi kết quả. Khi người mẹ bước ra và kể lại những gì đã xảy ra, ánh mắt của mọi người nhìn Minh đã thay đổi. Từ sự nghi ngờ, giờ đây họ nhìn anh với sự tôn trọng và biết ơn.
Người phụ nữ già bước tới, gật đầu với Minh. “Ông đã chứng minh được lời nói của mình. Chúng tôi chào đón ông ở lại đây, bác sĩ Minh.”
Và như vậy, Minh đã chính thức bắt đầu hành trình của mình trong ngôi làng nguyên thủy, nơi anh sẽ không chỉ giúp đỡ họ mà còn học hỏi nhiều điều về chính bản thân mình và sự tồn tại.