Đàm phán với kẻ thù - Chương 2
Chương 2: Quyết Định Mạo Hiểm
Bầu không khí giữa Alden và Magnus trở nên căng thẳng. Gió lạnh từ phương bắc thổi qua, mang theo sự khắc nghiệt của chiến tranh và nỗi buồn của những mất mát vô danh. Đôi mắt Magnus dõi theo Alden, không còn lạnh lùng như trước mà pha lẫn sự do dự và nghi ngờ.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng hòa bình có thể giải quyết được tất cả?” Magnus hỏi, giọng trầm đầy tính toán. “Khi đã có quá nhiều máu đổ xuống từ cả hai phía, làm sao chúng ta có thể xóa bỏ được thù hận?”
Alden bước tới một bước, không sợ hãi trước người đàn ông mà ông biết đã từng tàn nhẫn trên chiến trường. “Chúng ta không thể xóa bỏ quá khứ, Magnus. Nhưng chúng ta có thể quyết định tương lai. Nếu cứ tiếp tục chiến tranh, không chỉ binh lính mà ngay cả dân thường vô tội sẽ tiếp tục chết. Ta tin rằng người như ngươi cũng đã hiểu cái giá của chiến tranh.”
Magnus không trả lời ngay lập tức. Ông quay lưng về phía Alden, đôi vai rộng của ông rung lên một cách không dễ nhận thấy. Đôi tay ông nắm chặt lấy chuôi gươm bên hông, rồi từ từ thả lỏng.
“Ngươi có biết ta đã mất bao nhiêu người thân vì cuộc chiến này không?” Magnus cất tiếng, nhưng lần này giọng của ông không còn sự thách thức mà là nỗi đau sâu sắc. “Vợ ta… con trai ta… tất cả đều mất trong một cuộc tấn công của Elrad. Ngươi nói với ta rằng chúng ta có thể đạt được hòa bình, nhưng điều đó có nghĩa gì khi ta đã mất tất cả những gì ta yêu thương?”
Alden im lặng trong giây lát, cảm nhận rõ nỗi đau mà Magnus đang chịu đựng. Ông biết rằng không thể trả lời câu hỏi này một cách dễ dàng. “Ta cũng đã mất những người thân yêu,” Alden nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Anh trai của ta đã ngã xuống trong trận chiến đầu tiên với Varnos. Những người bạn thân nhất của ta, những người đã lớn lên cùng ta, giờ nằm lại trên chiến trường. Ta hiểu nỗi đau mà ngươi đang cảm nhận.”
Magnus quay lại, ánh mắt nghiêm nghị. “Vậy tại sao ngươi lại muốn hòa bình? Ngươi không hận thù chúng ta sao? Không khao khát trả thù sao?”
Alden nhìn thẳng vào mắt Magnus. “Chiến tranh không thể mang lại gì ngoài sự mất mát. Chúng ta đã chiến đấu suốt nhiều năm, nhưng ngươi hãy nhìn xung quanh: cả hai vương quốc đều kiệt quệ, người dân đói khổ, đất đai bị thiêu rụi. Ta không muốn tiếp tục con đường này, vì nếu cứ đi, chúng ta sẽ chẳng còn gì để bảo vệ.”
Magnus cười mỉa mai, nhưng đó không phải là tiếng cười của sự khinh bỉ mà là của sự mệt mỏi. “Ngươi nghĩ rằng chỉ với lời nói, ngươi có thể thuyết phục ta sao? Ngươi là hoàng tử của Elrad, kẻ thù của ta. Ngươi không thể nào hiểu hết được.”
Alden hít một hơi sâu, rồi nói với tất cả lòng thành thật. “Ta không đến đây để yêu cầu ngươi tin ta ngay lập tức. Ta chỉ muốn thử một con đường khác, một con đường mà không có máu đổ xuống nữa. Hãy cho ta một cơ hội để đàm phán, không phải vì chúng ta, mà vì những người dân vô tội đã phải chịu đựng quá lâu rồi.”
Magnus trầm ngâm, đôi mắt sắc bén của ông nhìn Alden chăm chú như đang cố tìm kiếm sự giả dối trong từng lời nói. Nhưng những gì ông thấy chỉ là sự chân thành.
“Ngươi thật sự tin rằng hòa bình có thể mang lại sự thay đổi sao?” Magnus hỏi lần nữa, giọng trầm và nặng nề.
“Ta không biết chắc,” Alden thừa nhận. “Nhưng ta tin rằng chúng ta phải thử. Nếu không, chúng ta sẽ mãi mãi bị giam cầm trong vòng xoáy của chiến tranh và thù hận.”
Magnus im lặng hồi lâu. Ông không phải là kẻ dễ thuyết phục, và Alden biết điều đó. Tuy nhiên, ông cũng cảm nhận được một điều gì đó trong ánh mắt của Magnus – một tia hy vọng mong manh, bị che giấu bởi lớp giáp của sự nghi ngờ và đau khổ.
Cuối cùng, Magnus bước tới gần Alden, đặt một bàn tay nặng nề lên vai ông. “Ngươi dũng cảm, hoàng tử của Elrad. Dũng cảm hơn ta nghĩ. Nhưng đừng nhầm lẫn: nếu ngươi làm ta thất vọng, ta sẽ không ngần ngại kết thúc chuyện này một cách khác.”
Alden gật đầu, cảm nhận được sức nặng của lời cảnh báo. “Ta hiểu.”
“Được rồi,” Magnus nói, giọng nghiêm nghị. “Ta sẽ sắp xếp một cuộc họp với hội đồng của Varnos. Nhưng hãy nhớ, điều này chỉ là khởi đầu. Ngươi sẽ phải chứng minh rằng ngươi thực sự muốn hòa bình, và đó không chỉ là một cái bẫy chiến thuật.”
Alden nhìn thẳng vào mắt Magnus, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ không làm ngươi thất vọng. Chúng ta sẽ tìm ra một con đường để chấm dứt cuộc chiến này.”
Magnus rời đi, bước đi của ông vẫn đầy sự mạnh mẽ và dứt khoát như mọi khi, nhưng trong bước chân ấy dường như đã có chút do dự. Alden đứng đó, trái tim ông nặng trĩu với những cảm xúc phức tạp. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng đây có lẽ là bước đầu tiên hướng tới một tương lai mà ông hằng mong ước.