Đàm phán với kẻ thù - Chương 3
Chương 3: Lời Mời Đàm Phán
Hai tuần sau cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng với Magnus, hoàng tử Alden vẫn còn đắm chìm trong những suy tư về tương lai của vương quốc. Ông biết rằng những gì ông đã đề xuất với Magnus là một quyết định mạo hiểm, không chỉ vì bản thân ông mà còn vì vận mệnh của Elrad. Dù hy vọng về một tương lai hòa bình vẫn le lói, những lo ngại về sự nghi ngờ và phản bội từ phía Varnos không bao giờ rời khỏi tâm trí ông.
Alden đang ở trong phòng làm việc tại cung điện khi một tiếng gõ cửa vang lên. Tướng quân Ronan bước vào, mang theo một lá thư trong tay.
“Hoàng tử, ta vừa nhận được tin tức từ Varnos,” Ronan nói, giọng điệu cẩn trọng. “Họ đã đồng ý gặp mặt để đàm phán. Magnus đã gửi một bức thư mời ngài đến hội nghị của họ.”
Alden ngẩng đầu lên, mắt sáng lên một tia hy vọng. “Họ đồng ý sao?”
“Đúng vậy,” Ronan tiếp tục, nhưng ánh mắt ông không giấu nổi sự lo lắng. “Tuy nhiên, cuộc đàm phán sẽ được tổ chức tại pháo đài Blackstone, lãnh thổ của Varnos. Điều này có nghĩa là ngài sẽ bước vào lãnh địa của họ mà không có sự bảo vệ đáng kể. Ta không thích tình hình này, Alden.”
Alden đứng dậy, bước tới gần Ronan. “Ta biết, Ronan. Đây là một bước đi nguy hiểm. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác nếu muốn đạt được hòa bình. Ta đã thuyết phục Magnus bằng lời nói của mình, và giờ đây ta phải chứng minh rằng ta tin tưởng vào thiện chí của họ.”
Ronan nhíu mày. “Thiện chí? Với Varnos, thiện chí chỉ là cái cớ để lừa ngài vào bẫy. Họ có thể sẽ tấn công ngay khi ngài đến đó.”
Alden đặt tay lên vai Ronan, cảm nhận được sự lo lắng của vị tướng trung thành. “Ngươi đã bảo vệ ta trong suốt cuộc chiến này, Ronan. Ta biết ngươi lo lắng. Nhưng chúng ta không thể tiếp tục chiến tranh mãi mãi. Nếu ta không dám bước vào lãnh thổ của kẻ thù với thiện chí, làm sao họ có thể tin rằng ta thực sự muốn hòa bình?”
Ronan nhìn thẳng vào mắt Alden, rồi thở dài một cách nặng nề. “Nếu đó là điều ngài quyết định, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng hãy để ta đi cùng ngài. Ta sẽ không để ngài đối diện với chúng một mình.”
Alden lắc đầu. “Không, Ronan. Nếu ta mang theo quân lính, cuộc đàm phán sẽ không có ý nghĩa. Đây phải là cuộc gặp gỡ giữa hai nhà lãnh đạo, không phải hai đội quân. Ta sẽ đi một mình.”
Ronan im lặng trong giây lát, nhưng rồi cuối cùng ông cũng gật đầu, chấp nhận quyết định của hoàng tử. “Ta sẽ chuẩn bị ngựa và một đoàn hộ tống nhỏ. Ít nhất hãy để họ theo sau ngài ở một khoảng cách xa, đề phòng bất trắc.”
Alden mỉm cười nhẹ nhàng. “Được, ta đồng ý. Nhưng hãy nhớ rằng ta không muốn tạo ra cảm giác đe dọa nào với Varnos.”
Ba ngày sau, Alden đứng trước cổng pháo đài Blackstone, một tòa thành hùng vĩ, tối tăm và lạnh lẽo, bao quanh bởi những vách đá cao chót vót. Trái ngược với cung điện Elrad đầy ánh sáng và hoa cỏ, nơi này mang trong mình vẻ u ám và nặng nề. Nhưng Alden vẫn giữ vững niềm tin vào mục tiêu của mình.
Magnus đã đứng đợi trước cổng, mặc bộ giáp đen quen thuộc, đôi mắt sắc lạnh như lần gặp đầu tiên. Ông ta bước về phía Alden, ánh mắt dò xét. “Ngươi đến một mình, đúng như lời nói.”
“Ta đến vì hòa bình,” Alden đáp, ánh mắt kiên định.
Magnus quan sát một hồi, rồi quay lưng dẫn Alden vào pháo đài. Họ bước vào phòng hội nghị, một căn phòng lớn với trần nhà cao và những cột đá cổ kính. Hội đồng của Varnos đã ngồi đợi, bao gồm các tướng lĩnh và cố vấn cấp cao, tất cả đều nhìn Alden bằng ánh mắt ngờ vực.
“Tại sao ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ đồng ý đàm phán với kẻ thù?” Một trong số họ, tướng Durak, lên tiếng, giọng lạnh lùng và đầy thù hận. “Elrad đã làm đổ máu người dân của ta suốt bao năm. Giờ ngươi muốn đến đây với lời mời hòa bình ư? Thật là một trò hề.”
Alden giữ bình tĩnh, đứng thẳng trước những ánh mắt đầy căng thẳng. “Ta không phủ nhận những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cả hai bên đều đã chịu nhiều tổn thất, và chiến tranh đã kéo dài quá lâu. Nhưng ta không đến đây để đổ lỗi hay đòi hỏi chiến thắng. Ta đến đây vì ta muốn chấm dứt cuộc chiến này. Nếu chúng ta không tìm cách ngừng lại, cả hai vương quốc sẽ kiệt quệ.”
Magnus đứng dậy, nhìn vào hội đồng của mình. “Hoàng tử Alden nói đúng. Chúng ta đã chiến đấu quá lâu. Chúng ta đã mất quá nhiều người. Nhưng câu hỏi đặt ra là liệu hòa bình có thể thực sự đạt được hay không.”
Tướng Durak nhìn Magnus đầy hoài nghi. “Ngươi đang bị mê hoặc bởi lời nói của kẻ thù sao, Magnus? Ngươi quên rằng Elrad đã giết bao nhiêu người của chúng ta?”
Magnus không trả lời ngay lập tức, mà quay sang Alden. “Hoàng tử Alden, ngươi nói ngươi đến đây vì hòa bình. Nhưng điều gì khiến chúng ta tin rằng ngươi thật sự muốn điều đó? Có thể đây chỉ là một chiến thuật của Elrad để khiến Varnos lơ là.”
Alden bước lên một bước, đôi mắt đầy chân thành. “Ta không mang theo quân đội. Ta đến đây một mình, không có vũ khí. Nếu ta đến để tấn công hay lừa dối, ta đã không đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm như thế này. Ta muốn các ngươi biết rằng hòa bình là mục tiêu duy nhất của ta.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng, những lời của Alden như lắng sâu vào tâm trí của những người có mặt. Magnus nhìn Alden, trong mắt ông ánh lên một chút suy nghĩ mà Alden không thể đọc được.
Cuối cùng, Magnus phá vỡ sự im lặng. “Ngươi nói đúng, hoàng tử Alden. Ta sẽ xem xét lời đề nghị của ngươi. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là bước đầu. Nếu ngươi làm chúng ta thất vọng, sẽ không còn cơ hội thứ hai.”
Alden gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Ta sẽ không làm các ngươi thất vọng.”
Cuộc đàm phán mới chỉ bắt đầu, nhưng hy vọng về hòa bình đã le lói trong trái tim của cả hai bên.