Đảo Hoang Kỳ Lạ - Chương 2
Chương 2: Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối
Khi bóng tối dần phủ lên hòn đảo, nhóm bạn cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí. Những âm thanh của rừng cây trở nên rầm rập hơn, và những tiếng rít, tiếng kêu lạ lùng vang lên từ xa. Linh, mặc dù cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng không giấu nổi sự lo lắng trên gương mặt.
“Có lẽ chúng ta nên quay về,” Minh nói, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm ánh sáng từ thuyền. “Bóng tối không tốt cho việc khám phá.”
“Chưa đâu, Minh! Đừng để một chút sợ hãi làm chúng ta phải lùi bước!” Hằng khăng khăng, nhưng âm thanh của cô có phần yếu ớt hơn trước.
Tuấn chớp mắt, nhìn về phía khu rừng tối tăm. “Mình không cảm thấy thoải mái lắm. Có ai nghe thấy tiếng gì không?”
Linh gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn về phía những tán cây rậm rạp. “Nghe giống như có gì đó đang di chuyển… ở đó.”
“Có khi chỉ là động vật thôi,” Hằng cố gắng an ủi mọi người, nhưng chính cô cũng không thể hoàn toàn tự tin.
Bỗng dưng, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa, làm tất cả mọi người giật mình. Một con thú lớn, với dáng vẻ khổng lồ và làn da lấp lánh như đá quý, xuất hiện từ trong bóng tối. Nó nhìn họ với đôi mắt đỏ rực, đôi tai nhọn hoắt vểnh lên.
“Trời ơi! Là cái gì vậy?” Tuấn hét lên, lùi lại một bước. “Chúng ta phải chạy!”
“Không, đừng chạy! Nó sẽ đuổi theo chúng ta!” Linh thét lên, nhưng cơ thể họ đã tự động phản ứng, chạy về phía thuyền.
“Chạy nhanh lên! Đừng dừng lại!” Minh hô lớn, lòng đầy hoảng sợ. Những bước chân gấp gáp vang lên trong không gian tĩnh mịch của hòn đảo.
Khi chạy được một đoạn, nhóm bạn dừng lại để lấy lại sức. Họ đứng bên bờ hồ, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn không dám quay lại nhìn con thú khổng lồ.
“Có ai thấy nó không?” Tuấn hỏi, mồ hôi ướt đẫm trán. “Nó đã biến mất rồi sao?”
“Có lẽ… có lẽ nó đã bỏ đi,” Hằng nói, cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng cả nhóm biết rằng cảm giác an toàn này chỉ là tạm thời.
“Chúng ta cần phải nghĩ ra kế hoạch,” Minh nói, ánh mắt vẫn còn lo lắng. “Không thể ở đây mãi được. Phải tìm đường trở về thuyền.”
“Nhưng làm sao bây giờ?” Linh hỏi, giọng nói có chút run rẩy. “Rừng cây dày đặc và bóng tối quá… chúng ta sẽ bị lạc mất.”
“Có thể… có thể chúng ta nên tìm kiếm một nơi trú ẩn tạm thời?” Hằng đề nghị. “Để đợi đến sáng, sau đó chúng ta có thể tìm đường về.”
“Đúng vậy,” Tuấn đồng ý. “Chúng ta không thể đi trong bóng tối này, quá nguy hiểm.”
Nhóm bạn tìm kiếm xung quanh và cuối cùng tìm thấy một hang động nhỏ ẩn dưới những tảng đá lớn. Họ đồng lòng quyết định trú tạm trong đó cho đến khi trời sáng.
“Nhìn này!” Hằng chỉ vào một góc của hang. “Có một ít cỏ và lá khô. Chúng ta có thể dùng để ngồi và giữ ấm.”
Họ ngồi xuống, lòng vẫn đầy lo âu. Thời gian trôi qua thật chậm chạp trong bóng tối dày đặc. Không gian xung quanh đầy tiếng rít của côn trùng và tiếng thì thầm của rừng cây. Thỉnh thoảng, một tiếng động lạ lại vang lên, khiến tất cả lại giật mình.
“Có ai có ý tưởng gì không?” Minh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta cần nghĩ cách thoát khỏi đây.”
“Mình nghĩ… mình đã nghe nói về những sinh vật kỳ lạ ở đây,” Linh nói, tay bứt dây thừng một cách lo âu. “Có thể chúng ta đang ở trong vùng lãnh thổ của chúng.”
“Chắc chắn là vậy,” Tuấn đồng tình. “Nhưng không phải chúng ta đã lên kế hoạch cho chuyến đi này sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Có lẽ chúng ta đã quá tự tin,” Hằng thở dài. “Mọi thứ ở đây đều khác biệt và có thể nguy hiểm hơn chúng ta tưởng.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm hang động. Không ai nói thêm lời nào. Họ ngồi đó, im lặng, lắng nghe âm thanh của rừng, cảm nhận nỗi sợ đang len lỏi trong lòng.
Bỗng dưng, một tiếng động lớn vang lên từ phía ngoài hang, làm mọi người giật mình. Họ nhìn nhau, hoang mang. Một bóng đen to lớn lao vào trong hang, khiến mọi người hoảng loạn.
“Chạy!” Minh hét lên, nhưng trước khi họ kịp di chuyển, bóng đen đã biến mất trong bóng tối.
“Cái gì vừa xảy ra vậy?” Tuấn hỏi, hoang mang.
“Chúng ta không thể ở đây thêm nữa!” Linh kêu lên, mắt mở to trong sợ hãi. “Chúng ta cần phải thoát ra ngay lập tức!”
Họ nhanh chóng đứng dậy, chạy ra khỏi hang. Nhưng khi bước ra, họ nhận ra không còn con đường nào trở về. Rừng cây dày đặc và bóng tối bao trùm khiến họ cảm thấy như mình đang lạc trong một thế giới khác.
“Đi thôi! Hãy theo tôi!” Minh nói, cố gắng dẫn đường, nhưng không biết phải đi đâu.
Vừa chạy, họ vừa nghe thấy tiếng gầm gừ từ xa, và cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ. Họ cảm thấy như những sinh vật kỳ lạ đang chờ đợi để chờ thời cơ tấn công.
“Nhưng đi đâu bây giờ?” Hằng hỏi, sợ hãi không thể kìm nén. “Chúng ta sẽ bị lạc mất!”
“Mọi người… đừng hoảng loạn!” Linh nhấn mạnh, cố gắng giữ vững tinh thần. “Chúng ta cần phải bình tĩnh để tìm ra hướng đi.”
“Nhìn kìa!” Tuấn chỉ tay về một ánh sáng le lói ở phía xa. “Có vẻ như có một thứ gì đó ở đó!”
“Chúng ta phải đến gần!” Hằng nói, lòng đầy hy vọng. “Có thể đó là con đường trở về!”
Nhóm bạn nắm chặt tay nhau và cùng nhau chạy về phía ánh sáng. Nhưng trong lòng mỗi người, nỗi sợ hãi vẫn luôn hiện hữu, và họ biết rằng cuộc phiêu lưu này mới chỉ bắt đầu.