Đảo Hoang Kỳ Lạ - Chương 3
Chương 3: Ánh Sáng Bí Ẩn
Khi chạy về phía ánh sáng le lói, nhóm bạn cảm nhận được sự hồi hộp và lo lắng đang tăng dần trong lòng. Ánh sáng đó nhỏ bé, nhưng giữa bóng tối dày đặc của hòn đảo hoang, nó trở thành điểm hy vọng duy nhất của họ.
“Nhìn kìa!” Linh chỉ tay, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. “Có vẻ như nó đang ở phía trước!”
“Đúng rồi! Chúng ta phải đến đó!” Minh hối thúc, chạy nhanh hơn, nhưng vẫn cố gắng không tách xa khỏi những người bạn của mình.
Khi đến gần hơn, ánh sáng trở nên rõ ràng hơn. Họ nhận ra rằng nó phát ra từ một cây nấm khổng lồ, đứng sừng sững giữa những tảng đá lớn. Nấm phát ra ánh sáng xanh biếc, làm bừng sáng cả một vùng đất xung quanh.
“Wow! Thật đẹp!” Hằng thốt lên, đôi mắt sáng lấp lánh. “Mình chưa bao giờ thấy nấm nào phát sáng như vậy!”
“Có thể nó có tác dụng gì đó,” Tuấn nói, tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. “Mình không chắc liệu có nên chạm vào nó hay không.”
“Chúng ta nên cẩn thận,” Minh khuyên, cũng không muốn mạo hiểm. “Nhưng nếu chúng ta tìm hiểu xem có gì đặc biệt, có thể chúng ta sẽ tìm ra hướng về thuyền.”
“Đúng vậy! Hãy xem thử đi!” Hằng nói, không thể kiềm chế sự tò mò.
Khi họ lại gần, nấm phát ra những tiếng rì rào nhẹ nhàng, như đang giao tiếp với không gian xung quanh. Đột nhiên, một làn khói nhẹ nhàng bốc lên từ mặt đất, khiến mọi người hoảng sợ.
“Có chuyện gì vậy?” Linh lùi lại một bước, lòng đầy nghi ngờ.
“Đừng lo lắng! Mình nghĩ… có thể nó chỉ là một hiện tượng tự nhiên,” Tuấn nói, nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng.
Bất ngờ, từ trong làn khói, một bóng hình hiện ra. Đó là một sinh vật kỳ lạ, với làn da màu xanh lục và đôi mắt lớn phát sáng. Nó nhìn nhóm bạn bằng ánh mắt tò mò, như thể đang quan sát những người lạ vừa đến nơi.
“Cái… cái gì vậy?” Hằng run rẩy, nắm chặt tay Tuấn.
“Mình không biết,” Tuấn đáp, cảm thấy căng thẳng. “Nhưng nó không có vẻ nguy hiểm… ít nhất là chưa.”
“Chúng ta có nên nói chuyện với nó không?” Linh đề nghị, lòng đầy hy vọng. “Có thể nó biết đường ra khỏi đây!”
“Còn hơn là đứng đây chờ đợi điều gì đó xấu xảy ra!” Minh đồng ý, quyết định không để nỗi sợ chi phối mình. “Chúng ta hãy thử xem.”
“Chào… bạn!” Minh nói, giọng nói có phần lúng túng. “Chúng tôi… chúng tôi đang tìm đường ra khỏi hòn đảo này.”
Sinh vật nhìn họ, rồi phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Những âm thanh vang lên giống như một ngôn ngữ lạ, nhưng không ai trong số họ hiểu được. Ánh sáng từ cây nấm trở nên mạnh mẽ hơn, như thể sinh vật đang truyền tải một thông điệp nào đó.
“Có vẻ như nó đang cố gắng nói với chúng ta!” Hằng thốt lên, cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với sinh vật.
“Có lẽ chúng ta cần phải lắng nghe,” Linh nói, và cả nhóm đều im lặng, cố gắng hiểu những gì đang diễn ra.
Khi sinh vật tiếp tục phát ra âm thanh, một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, làm ánh sáng từ cây nấm lung lay. Bỗng dưng, một hình ảnh hiện ra trước mắt họ, một hình ảnh như những mảnh ghép của quá khứ. Họ thấy một hòn đảo tràn đầy sức sống, những sinh vật kỳ diệu cùng sống chung hòa bình với nhau.
“Đó là hình ảnh của hòn đảo trước đây!” Tuấn nói, cảm thấy như mình đang mơ. “Hòn đảo này đã từng rất đẹp.”
“Có lẽ sinh vật này đang cố gắng cảnh báo chúng ta về điều gì đó,” Minh suy luận. “Có thể chúng ta đang ở trên lãnh thổ của nó.”
Sinh vật lại phát ra âm thanh, lần này trầm hơn, như thể đang kêu gọi họ. Nhóm bạn cảm thấy có một sức mạnh nào đó đang dẫn dắt họ, như thể nó đang mời gọi họ theo hướng nào đó.
“Chúng ta có nên đi theo nó không?” Hằng hỏi, ánh mắt đan xen giữa sự lo lắng và hy vọng.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác,” Minh nói, gật đầu. “Nếu sinh vật này có thể dẫn đường cho chúng ta ra khỏi đây, thì đó chính là cơ hội.”
“Đi thôi!” Linh khẳng định, và cả nhóm quyết định đi theo sinh vật.
Sinh vật dẫn họ qua những tảng đá lớn, vào sâu trong rừng. Những ánh sáng kỳ diệu từ nấm và cây cối bao quanh, tạo thành một không gian huyền bí và lạ thường. Họ đi một lúc, cảm giác như đã vào một thế giới hoàn toàn khác.
“Chúng ta đang ở đâu?” Hằng hỏi, nhưng không ai có câu trả lời.
Cuối cùng, họ đến một bãi đất trống, nơi có những cây cổ thụ khổng lồ đứng vững chãi. Ánh sáng từ sinh vật tỏa ra mạnh mẽ, và khi nó dừng lại, cả nhóm nhận ra mình đã đến một nơi đặc biệt.
“Đây… có vẻ như là nơi linh thiêng,” Tuấn thì thầm, cảm giác trang nghiêm lan tỏa trong không gian.
Sinh vật nhìn họ, đôi mắt sáng rực như muốn truyền tải một thông điệp cuối cùng. Nó chỉ tay vào một con đường nhỏ, dẫn về phía rừng cây.
“Có vẻ như nó muốn chúng ta đi theo con đường đó,” Linh nói, cảm thấy hồi hộp.
“Cảm ơn bạn,” Minh nói, cúi đầu chào sinh vật. “Chúng tôi sẽ đi theo con đường đó.”
Sinh vật gật đầu, rồi từ từ biến mất trong bóng tối, để lại ánh sáng lấp lánh từ cây nấm khổng lồ.
“Chúng ta phải đi nhanh thôi! Biết đâu con đường này sẽ dẫn chúng ta đến nơi an toàn,” Hằng thúc giục.
Với lòng tin và hy vọng, cả nhóm cùng nhau bước vào con đường nhỏ, hướng tới những điều bí ẩn đang chờ đợi họ ở phía trước.