Đảo Hoang Kỳ Lạ - Chương 4
Chương 4: Con Đường Đầy Thử Thách
Nhóm bạn đi theo con đường nhỏ mà sinh vật kỳ lạ đã chỉ dẫn. Không gian xung quanh càng lúc càng trở nên huyền bí, với những tán cây cổ thụ cao lớn và những ánh sáng le lói từ những loại thực vật lạ. Họ cảm thấy như mình đang đi vào một thế giới cổ tích, nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng.
“Hy vọng con đường này dẫn đến nơi an toàn,” Linh nói, giọng hơi run. “Mình vẫn còn nhớ cảm giác sợ hãi khi thấy sinh vật đó.”
“Chúng ta đã vượt qua được nỗi sợ, và bây giờ chúng ta đang đi đúng hướng,” Tuấn an ủi. “Cùng nhau, chúng ta sẽ không gặp bất cứ điều gì không thể vượt qua.”
“Mình thấy ánh sáng phía trước!” Hằng kêu lên, đôi mắt sáng rực. “Chắc chắn có gì đó ở đó!”
Khi đến gần, họ thấy một khoảng đất rộng lớn, với những tảng đá lớn và một cái hồ nhỏ trong xanh. Ở giữa hồ, một chiếc cầu gỗ cũ kỹ dẫn đến một hòn đá lớn giữa hồ, nơi có một loại nấm phát sáng giống như trước đó.
“Có vẻ như đây là nơi mà sinh vật đã dẫn chúng ta đến,” Minh nói, lòng đầy hồi hộp. “Chúng ta nên kiểm tra xem có điều gì đặc biệt không.”
Cả nhóm tiến lại gần cầu gỗ. Mỗi bước đi trên cầu khiến họ cảm thấy như đang đặt chân lên những ký ức xưa cũ. Âm thanh của nước chảy và gió thổi qua tạo nên một bầu không khí nhẹ nhàng, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện hữu.
“Cẩn thận nhé!” Hằng nhắc nhở, sợ rằng cầu có thể không an toàn. “Mình không biết chiếc cầu này đã tồn tại bao lâu rồi.”
Khi họ đến giữa cầu, một tiếng rào rạt vang lên từ dưới hồ. Họ dừng lại, nhắm mắt lắng nghe. Một con sinh vật kỳ lạ, với hình dáng như một con cá khổng lồ, bơi lên mặt nước. Nó nhìn nhóm bạn với đôi mắt sáng và ánh sáng phát ra từ thân hình lấp lánh như những viên ngọc.
“Đó… đó là gì?” Tuấn hoảng hốt. “Có vẻ như nó không thân thiện!”
“Đừng sợ! Có thể nó chỉ đang quan sát chúng ta,” Linh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta hãy từ từ tiếp cận.”
Họ đứng yên, không dám di chuyển. Con cá lớn bơi gần hơn, tạo ra những vòng sóng nhỏ trên mặt nước. Ánh sáng từ nó chiếu sáng cả khu vực, khiến không gian trở nên lung linh huyền ảo.
“Mình nghĩ… nó đang cố gắng giao tiếp với chúng ta,” Minh lên tiếng. “Có lẽ đây là cách nó tìm hiểu về những người đến từ thế giới khác.”
Nhóm bạn nhìn nhau, rồi Tuấn nhấc chân bước tới một bước. “Chào bạn!” anh nói, giọng lạc quan. “Chúng tôi chỉ đang tìm đường trở về. Có thể bạn giúp chúng tôi không?”
Con cá lớn ngẩng đầu lên, rồi từ từ lặn xuống nước. Họ cảm thấy lo lắng khi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng ngay sau đó, nó lại xuất hiện, mang theo một viên ngọc lớn lấp lánh trong miệng.
“Nhìn kìa! Nó mang theo một viên ngọc!” Hằng thốt lên, kinh ngạc.
Con cá đặt viên ngọc lên bờ hồ, rồi quay lại nhìn nhóm bạn như thể đang mời gọi họ. Họ đến gần, và khi cúi xuống, ánh sáng từ viên ngọc bắt đầu tỏa ra mạnh mẽ hơn.
“Mình cảm thấy có điều gì đặc biệt với viên ngọc này,” Linh nói, tay chạm nhẹ vào nó. Ngay lập tức, một luồng năng lượng mạnh mẽ chạy qua cơ thể cô. Hình ảnh về hòn đảo hiện lên trước mắt cô, cho thấy những con đường và các khu vực an toàn.
“Cái gì vậy?” Tuấn hỏi, cảm thấy hơi choáng váng.
“Có vẻ như viên ngọc này có sức mạnh đặc biệt,” Linh trả lời, ánh mắt rạng rỡ. “Nó có thể chỉ dẫn cho chúng ta về con đường trở về!”
“Vậy hãy giữ viên ngọc này! Nó sẽ giúp chúng ta thoát khỏi đây,” Minh quyết định, nhặt viên ngọc lên. Nó nặng nề nhưng lại phát ra một ánh sáng ấm áp, khiến mọi người cảm thấy an tâm.
“Chúng ta nên đi tiếp,” Hằng nói, vẫn chưa hết phấn khích. “Có thể nó sẽ dẫn chúng ta đến chỗ an toàn hơn.”
Khi quay lại cầu gỗ, bỗng nhiên, mặt nước hồ bắt đầu nổi sóng dữ dội. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm cho bầu không khí trở nên nặng nề. Họ nhận ra rằng có điều gì đó không đúng.
“Mau lên! Có vẻ như có điều gì đang xảy ra!” Minh kêu lên, cảm thấy lo lắng.
Nhóm bạn nhanh chóng rời khỏi cầu, và chỉ trong chốc lát, một con sóng lớn ập vào bờ, cuốn theo những tảng đá và lá cây. Họ bị cuốn vào giữa những vòng xoáy của nước.
“Giữ chặt nhau!” Linh la lên, kéo mọi người lại gần nhau.
Cả nhóm nắm tay nhau chặt chẽ, cố gắng giữ bình tĩnh. Sóng vỗ mạnh xung quanh, nhưng viên ngọc trong tay Minh vẫn phát sáng, như một ánh đèn dẫn lối giữa bão tố.
“Đừng buông tay! Chúng ta sẽ vượt qua!” Tuấn hô lớn, quyết tâm không bỏ cuộc.
Bỗng, ánh sáng từ viên ngọc trở nên chói mắt, và một cơn gió mạnh quét qua, như thể đang mở ra một con đường. Họ cảm nhận được sức mạnh từ viên ngọc, và với một cú nhảy mạnh mẽ, cả nhóm được bắn ra khỏi làn nước.
Khi rơi xuống mặt đất, họ thấy mình đã đến một bãi đất khô ráo, không còn bão tố hay sóng gió. Họ nằm trên mặt đất, thở hổn hển, nhưng vẫn cảm thấy mừng rỡ vì đã sống sót.
“Chúng ta… đã an toàn!” Hằng thốt lên, đôi mắt sáng rực. “Cảm ơn viên ngọc!”
“Nhưng điều gì vừa xảy ra?” Minh thắc mắc, vẫn chưa hết choáng váng.
“Mình không biết, nhưng chúng ta cần tiếp tục đi,” Linh nói, đứng dậy và nhìn về phía trước. “Hãy để viên ngọc dẫn đường cho chúng ta.”
Với niềm tin mới, cả nhóm đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo mà hòn đảo kỳ lạ này sẽ mang lại. Họ nắm tay nhau, cùng nhau bước tiếp, không chỉ để tìm đường về, mà còn để khám phá những bí ẩn ẩn sâu trong lòng hòn đảo này.