Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Giấc Mơ
Bầu trời chiều dần chuyển sang màu xám xịt, ánh hoàng hôn mờ dần trên dãy núi xa xăm, nhưng trong lòng Trương Nguyên vẫn tràn đầy nhiệt huyết. Ngồi trước bàn gỗ, ông chăm chú nhìn bản đồ Thục Hán, những dấu vết của chiến tranh in hằn rõ rệt. Sau khi Lưu Bị qua đời, Thục Hán phải đối mặt với hàng loạt thử thách. Từ phía bắc, quân Ngụy ngày càng mạnh mẽ; từ phía đông, Ngô quốc không ngừng đe dọa biên giới. Tình hình ngày càng căng thẳng, và Trương Nguyên hiểu rằng chỉ có sức mạnh quân sự thôi là không đủ.
“Bọn họ chẳng cần súng đạn mạnh hơn. Họ cần những người lãnh đạo giỏi,” ông tự nhủ, giọng khàn khàn. Suy nghĩ về những trận chiến đã qua khiến trái tim ông nặng nề.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, một giọng nói quen thuộc cất lên:
“Trương tướng quân, ngài vẫn chưa nghỉ sao?”
Gia Cát Lượng bước vào, tay cầm theo một tách trà nóng. Ông là quân sư nổi tiếng của Thục Hán, trí tuệ sâu sắc như biển cả, luôn là người mà Trương Nguyên tìm đến mỗi khi cần chia sẻ.
“Ta đang suy nghĩ về tương lai của Thục Hán,” Trương Nguyên đáp, mắt không rời bản đồ. “Ngụy và Ngô liên tục gây sức ép. Chúng ta có đủ quân, nhưng không đủ người lãnh đạo tài giỏi để chỉ huy. Nếu không hành động sớm, ta lo rằng Thục Hán sẽ suy yếu dần.”
Gia Cát Lượng ngồi xuống đối diện, ánh mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên, như thể đang đọc thấu suy nghĩ trong đầu.
“Ngài nghĩ đến điều gì?” Gia Cát Lượng hỏi, giọng điềm tĩnh.
Trương Nguyên nhấp một ngụm trà, đôi mắt sáng lên như ánh lửa:
“Chúng ta cần thành lập một học viện quân sự và chính trị. Một nơi để đào tạo những người trẻ có tài năng, để họ hiểu cách quản lý một đội quân, xây dựng chiến lược và quản lý quốc gia. Không chỉ là những vị tướng giỏi, mà còn là những nhà lãnh đạo biết đối mặt với tương lai.”
Gia Cát Lượng im lặng trong chốc lát, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. “Một ý tưởng không tồi,” ông nói chậm rãi. “Nhưng việc này sẽ không dễ dàng. Chúng ta đang đối mặt với khó khăn từ mọi phía. Tài nguyên khan hiếm, và thời gian thì không đứng về phía ta.”
“Ta hiểu,” Trương Nguyên thở dài, “Nhưng nếu chúng ta không hành động, Thục Hán sẽ chẳng còn gì ngoài những ký ức. Ngài biết rõ hơn ai hết, rằng sức mạnh không chỉ nằm ở thanh gươm hay cánh cung, mà còn nằm trong đầu óc của những người lãnh đạo.”
Gia Cát Lượng nhìn người đồng đội già của mình, cảm nhận được sự quyết tâm cháy bỏng trong ông. Ông biết Trương Nguyên luôn là người nhìn xa trông rộng, và ý tưởng này có thể là con đường duy nhất để Thục Hán sống sót.
“Vậy thì hãy làm,” Gia Cát Lượng nói chắc nịch, đặt tay lên vai Trương Nguyên. “Chúng ta sẽ tìm những tài năng trẻ, hướng dẫn họ, và biến họ thành những người lãnh đạo thực thụ.”
Trương Nguyên nở một nụ cười nhẹ, như thể đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng. “Ta biết ngài sẽ ủng hộ,” ông nói, giọng trầm ấm. “Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai cho Thục Hán.”
Những ngày sau đó, Trương Nguyên và Gia Cát Lượng bắt tay vào công việc. Họ gửi thông điệp khắp nơi, kêu gọi những gia đình có con em tài năng, không phân biệt giai cấp, từ quý tộc đến dân thường. Thông điệp nhấn mạnh rằng đất nước cần những người trẻ tuổi, có lòng yêu nước và trí tuệ để lãnh đạo Thục Hán trong tương lai.
Trong một buổi sáng yên bình tại vùng núi hẻo lánh, nơi được chọn làm địa điểm của học viện, Trương Nguyên và Gia Cát Lượng đứng trước một nhóm học viên trẻ. Các học viên đủ mọi thành phần xã hội, từ con em quan lại đến những chàng trai nông dân, tất cả đều háo hức học hỏi.
“Các ngươi,” Trương Nguyên nói, giọng vang dội, “được chọn không phải vì các ngươi xuất thân từ đâu, mà vì các ngươi có tiềm năng. Thục Hán đang đứng trước thử thách, và các ngươi chính là chìa khóa để bảo vệ đất nước này.”
Một chàng trai trẻ từ hàng ngũ bước ra, ánh mắt cương quyết. “Tướng quân,” anh nói lớn, “chúng tôi sẵn sàng chiến đấu vì đất nước. Nhưng liệu chúng tôi có đủ khả năng để đối mặt với những kẻ thù lớn mạnh như Ngụy và Ngô?”
Trương Nguyên nở nụ cười tự tin. “Không ai sinh ra đã là lãnh đạo,” ông đáp. “Các ngươi sẽ học cách chiến đấu, không chỉ bằng thanh gươm mà còn bằng trí tuệ. Chúng ta không chỉ đối đầu bằng sức mạnh vũ lực, mà còn phải biết chiến lược, biết khi nào tiến và khi nào lùi. Các ngươi sẽ được trang bị tất cả những điều đó tại học viện này.”
Gia Cát Lượng bước lên, ánh mắt sáng ngời. “Lòng dũng cảm là điều quan trọng, nhưng trí tuệ còn quan trọng hơn. Các ngươi không chỉ là chiến binh, mà còn phải trở thành những người lãnh đạo. Và đây là nơi các ngươi sẽ học cách làm điều đó.”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp khu rừng, những học viên trẻ tuổi đều cảm nhận được tinh thần quyết tâm và niềm hy vọng mà Trương Nguyên và Gia Cát Lượng truyền đạt. Họ biết rằng mình đang đứng trước cơ hội trở thành những người định đoạt tương lai của Thục Hán.
“Được rồi,” Trương Nguyên nói, giọng trầm ngâm nhưng mạnh mẽ, “hãy bắt đầu bài học đầu tiên.”
Trong ánh sáng buổi sáng mới, những học viên bắt đầu bước vào hành trình gian nan nhưng đầy triển vọng, trở thành thế hệ lãnh đạo mới cho Thục Hán. Và như vậy, học viện quân sự và chính trị đầu tiên của đất nước được khai sinh, với giấc mơ bảo vệ và phát triển đất nước mãi mãi trường tồn.