Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 2
Chương 2: Gặp Lại Gia Cát Lượng
Sau những tuần đầu tiên triển khai học viện, Trương Nguyên bắt đầu cảm thấy áp lực ngày càng lớn. Ông đã đưa ra ý tưởng, khởi xướng học viện, nhưng những vấn đề thực tế khiến ông cảm thấy khó khăn. Vừa phải đảm bảo việc huấn luyện quân sự, vừa phải giám sát việc giáo dục chính trị và quản lý quốc gia, tất cả đều đè nặng lên đôi vai của ông.
Một buổi sáng, Trương Nguyên đi tới thư phòng của Gia Cát Lượng để bàn bạc về kế hoạch sắp tới. Trời hôm đó âm u, những đám mây đen che phủ bầu trời, làm cho không khí thêm phần căng thẳng. Ông bước nhanh vào phòng, nơi Gia Cát Lượng đang ngồi trước bàn, mải mê nghiên cứu các văn thư quân sự.
“Thưa quân sư, ta cần bàn với ngài,” Trương Nguyên cất tiếng khi bước vào.
Gia Cát Lượng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực sau làn khói trà. Ông gật đầu, ra hiệu cho Trương Nguyên ngồi xuống đối diện.
“Ta biết ngài đang lo lắng,” Gia Cát Lượng mở lời, giọng điềm tĩnh. “Ta cũng hiểu học viện này không phải chỉ là về việc dạy học. Nó là tương lai của Thục Hán, và tất cả đều phụ thuộc vào thành công của chúng ta.”
Trương Nguyên thở dài, đặt tay lên trán, vẻ mệt mỏi. “Đúng vậy. Ta đã nghĩ rằng việc tập hợp những người tài giỏi sẽ giúp Thục Hán có tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng thực tế… khó hơn ta tưởng. Những học viên thì trẻ tuổi, nhiều người chưa từng cầm gươm hay có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào. Còn việc giảng dạy chính trị, nhiều người trong số họ không hiểu rõ thế nào là quản lý một quốc gia. Ta cảm thấy lo lắng rằng chúng ta đang quá vội vàng.”
Gia Cát Lượng lắng nghe chăm chú, đôi mắt sáng lên với sự hiểu biết sâu sắc. Ông đứng dậy, bước về phía cửa sổ nhìn ra ngọn núi bao phủ sương mờ. “Ngài không sai, Trương tướng quân. Việc huấn luyện thế hệ lãnh đạo không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngài đã thấy những mâu thuẫn trong nội bộ học viện chưa?”
“Ta đã thấy,” Trương Nguyên thừa nhận. “Có một nhóm học viên quý tộc cho rằng họ không cần học hỏi từ chúng ta. Họ nghĩ rằng quyền lực là thứ họ được ban cho, không cần phải phấn đấu để đạt được.”
Gia Cát Lượng khẽ nhíu mày. “Đó là vấn đề lớn. Những người lãnh đạo thực thụ không chỉ cần kỹ năng, mà còn cần phải hiểu sâu sắc về trách nhiệm và sự hy sinh.”
“Nhưng làm thế nào để dạy họ điều đó?” Trương Nguyên hỏi, giọng đầy băn khoăn.
Gia Cát Lượng quay lại đối diện với ông, gương mặt nghiêm túc. “Cách duy nhất để họ hiểu là để họ trải qua thử thách thực sự. Không có bài học nào hiệu quả hơn việc học từ thực tế. Những người quý tộc kia cần phải nhận ra rằng quyền lực không đến từ dòng máu, mà từ trí tuệ và hành động.”
“Thử thách?” Trương Nguyên nhíu mày. “Ý ngài là gì?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tinh quái. “Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi. Một nhiệm vụ giả lập, nhưng với quy mô lớn. Các học viên sẽ phải tự lên kế hoạch, tự ra quyết định và thực hiện. Chúng ta sẽ không can thiệp, chỉ quan sát. Qua đó, họ sẽ hiểu giá trị thực sự của lãnh đạo và chiến lược.”
Trương Nguyên bắt đầu hiểu ý tưởng của Gia Cát Lượng. Một cuộc thi không chỉ kiểm tra khả năng chiến đấu của các học viên, mà còn là cơ hội để họ hiểu rõ hơn về vai trò của mình. “Ngài nghĩ họ đã sẵn sàng cho việc này sao?” ông hỏi.
“Không có thời điểm hoàn hảo để bắt đầu. Đôi khi, chính những thử thách sẽ làm sáng tỏ ai thực sự là người lãnh đạo và ai chỉ là kẻ đi theo,” Gia Cát Lượng đáp, giọng đầy tự tin.
Vài ngày sau, học viện trở nên náo nhiệt khi Gia Cát Lượng công bố kế hoạch cuộc thi. Các học viên được chia thành hai đội, mỗi đội có một lãnh đạo và phải lên kế hoạch cho một trận chiến giả lập. Họ sẽ được trang bị với tài nguyên và binh lính tượng trưng, nhưng mọi chiến lược, mọi quyết định đều phải tự thực hiện. Cuộc thi này không chỉ nhằm mục đích chọn ra đội thắng cuộc, mà còn để xem ai sẽ nổi bật với tư cách là người lãnh đạo thực thụ.
Các học viên ngay lập tức bắt đầu họp bàn, tranh luận về chiến lược. Trong lúc đó, Trương Nguyên và Gia Cát Lượng đứng từ xa quan sát, đôi mắt của họ luôn để ý tới những nhân vật nổi bật.
“Tướng quân,” Gia Cát Lượng nói, mắt chăm chú vào một học viên trẻ. “Cậu ấy có tiềm năng.”
Trương Nguyên nhìn theo ánh mắt của Gia Cát Lượng, nhận ra đó là một chàng trai trẻ tên Triệu Minh. Dù không xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng cậu ta có sự tập trung, và trong các buổi học, cậu luôn tỏ ra sáng tạo trong cách giải quyết vấn đề.
“Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy một ứng viên sáng giá cho thế hệ lãnh đạo mới,” Trương Nguyên nhận xét, mỉm cười hài lòng.
Cuộc thi diễn ra với sự kịch tính và căng thẳng. Những học viên trẻ tuổi dần thể hiện kỹ năng của mình, nhưng cũng bộc lộ những điểm yếu. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn cả là họ học được bài học quý giá: trở thành người lãnh đạo không chỉ là ra lệnh, mà là biết lắng nghe, biết khi nào tiến và khi nào lùi, và trên hết là biết cách nhìn xa trông rộng.
Trương Nguyên và Gia Cát Lượng nhìn nhau, ánh mắt hài lòng. Họ biết rằng tương lai của Thục Hán đang dần được định hình bởi những người trẻ tuổi này.