Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 3
Chương 3: Những Bài Học Đầu Tiên
Sau cuộc thi giả lập đầy căng thẳng, học viện dần trở lại nhịp sống bình thường. Tuy nhiên, những gì diễn ra trong cuộc thi đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng các học viên. Đặc biệt là Triệu Minh, người mà cả Trương Nguyên và Gia Cát Lượng đều để mắt tới. Sau khi đội của Triệu Minh giành chiến thắng, cậu ta bắt đầu nhận được sự chú ý và tôn trọng từ các học viên khác.
Một buổi sáng sớm, khi ánh nắng còn mờ nhạt phủ lên những ngọn núi, Trương Nguyên triệu tập một buổi học thực hành chiến thuật quân sự. Ông đứng giữa sân tập, xung quanh là những học viên, đôi mắt sáng rực, sẵn sàng tiếp nhận bài học tiếp theo.
“Trước khi bắt đầu,” Trương Nguyên cất tiếng, giọng nói uy nghiêm, “ta muốn các ngươi nhớ rằng, chiến thuật không chỉ nằm trên giấy. Một nhà lãnh đạo không phải chỉ giỏi trong phòng họp, mà còn phải biết cách ứng dụng thực tiễn trên chiến trường.”
Ông chỉ tay về phía Triệu Minh. “Triệu Minh, bước lên.”
Triệu Minh bước ra từ hàng, ánh mắt kiên định. “Có mặt, thưa tướng quân.”
“Cậu đã làm tốt trong cuộc thi vừa rồi,” Trương Nguyên tiếp tục. “Nhưng đừng quên, một trận giả lập không thể phản ánh hết thực tế tàn khốc của chiến tranh. Hôm nay, chúng ta sẽ thực hành với một tình huống thật. Ta muốn cậu chỉ huy một nhóm nhỏ quân lính trong trận mô phỏng. Chúng ta sẽ thấy liệu cậu có thể lãnh đạo trong hoàn cảnh căng thẳng hơn không.”
Triệu Minh cúi đầu nhận lệnh. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trương Nguyên nhìn các học viên khác và chia họ thành các nhóm nhỏ. Cuộc tập trận bắt đầu với tình huống đơn giản: một nhóm quân lính của Triệu Minh phải tiến hành phục kích và đánh bại một đội quân đối địch giả định trong rừng. Gia Cát Lượng cũng có mặt, âm thầm quan sát và đưa ra những nhận xét của mình.
Cuộc tập trận diễn ra trong tiếng hò hét và tiếng chân dồn dập. Triệu Minh dẫn đầu đội của mình, tiến hành cuộc phục kích theo kế hoạch. Họ di chuyển lặng lẽ qua những lùm cây, cố gắng tránh bị phát hiện. Nhưng khi đội của họ tiếp cận được mục tiêu, một điều bất ngờ đã xảy ra: đội quân đối địch bất ngờ thay đổi hướng di chuyển.
Triệu Minh ngay lập tức nhận ra điều này, nhưng thời gian để phản ứng rất ngắn. Những người trong đội của cậu bắt đầu tỏ ra lúng túng. Một học viên quý tộc trong nhóm, Từ Lân, lập tức cất tiếng trách móc:
“Triệu Minh! Ngươi không thấy là kế hoạch của chúng ta đã sai lầm sao? Chúng ta nên tấn công từ hướng khác từ đầu!”
Triệu Minh quay lại, gương mặt cậu không thể hiện sự lo lắng. “Tình huống đã thay đổi, nhưng nếu chúng ta giữ bình tĩnh, vẫn còn cơ hội. Hãy làm theo lệnh của ta.”
Từ Lân nhướng mày. “Nhưng ta không tin rằng kế hoạch của ngươi sẽ hiệu quả. Để ta chỉ huy.”
Những tiếng xì xào từ các học viên khác bắt đầu vang lên. Trương Nguyên và Gia Cát Lượng quan sát từ xa, không can thiệp. Họ muốn thấy cách Triệu Minh giải quyết tình huống này.
Triệu Minh nhìn thẳng vào Từ Lân, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết. “Ta là người chỉ huy trong nhiệm vụ này. Nếu ngươi không nghe lệnh, toàn bộ đội sẽ gặp nguy hiểm. Hãy làm theo kế hoạch hoặc hãy rút lui.”
Sự kiên định của Triệu Minh đã khiến những lời chỉ trích lắng xuống. Từ Lân tuy vẫn có vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng nghe theo lệnh. Cả đội di chuyển theo kế hoạch dự phòng mà Triệu Minh đã vạch ra từ trước. Họ thay đổi vị trí, tiến lên từ phía sau đội quân đối địch và bất ngờ tấn công. Kết quả, họ đã giành được thắng lợi.
Sau buổi tập trận, các học viên tụ tập lại, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nhưng tinh thần phấn chấn. Trương Nguyên bước lên, ánh mắt đầy sự hài lòng.
“Triệu Minh, ngươi đã làm tốt,” ông nói. “Nhưng điều quan trọng hơn cả là ngươi đã không để sự nghi ngờ ảnh hưởng đến quyết định của mình. Trong chiến tranh, sự thiếu quyết đoán có thể là điều chết người. Ngươi đã giữ vững được sự bình tĩnh và lãnh đạo đội ngũ của mình vượt qua khó khăn.”
Triệu Minh cúi đầu khiêm tốn. “Tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ là đúng, thưa tướng quân.”
Từ phía sau, Gia Cát Lượng bước lên, giọng nói ôn tồn nhưng đầy ý nghĩa. “Nhưng hãy nhớ rằng, không phải lúc nào người lãnh đạo cũng phải tỏ ra cứng rắn. Có lúc, sự mềm dẻo và khả năng thuyết phục cũng là điều cần thiết. Ngươi đã giành chiến thắng hôm nay, nhưng ngươi cần học cách đưa những người khác theo ý mình bằng sự thấu hiểu, không phải chỉ bằng mệnh lệnh.”
Triệu Minh gật đầu. “Tôi hiểu, thưa quân sư.”
Sau khi các học viên rời đi, Trương Nguyên và Gia Cát Lượng tiếp tục bàn bạc về buổi tập trận. Trương Nguyên không thể không bày tỏ sự ấn tượng về Triệu Minh. “Cậu ta có tài năng thực sự,” ông nói.
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tự hào. “Cậu ta là một trong những người có tiềm năng trở thành lãnh đạo mà ta đã hy vọng. Nhưng con đường còn dài, và sẽ có nhiều thử thách hơn nữa trước khi cậu ta thực sự trở thành người lãnh đạo mà Thục Hán cần.”
Trương Nguyên gật đầu, cảm nhận sự hy vọng ngày càng lớn dần trong lòng. Học viện này, với sự nỗ lực của cả ông và Gia Cát Lượng, đã bắt đầu mang lại những kết quả đầu tiên. Nhưng ông biết, những bài học khó khăn vẫn còn đang chờ phía trước.