Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 4
Chương 4: Thử Thách Nội Bộ
Sau những bài học thực tiễn thành công ban đầu, không khí trong học viện bắt đầu xuất hiện những căng thẳng âm ỉ. Sự mâu thuẫn nội bộ giữa các học viên ngày càng gia tăng, đặc biệt là nhóm học viên quý tộc và nhóm xuất thân từ các tầng lớp bình dân. Những mâu thuẫn về xuất thân, tài năng, và quyền lực đã dần trở thành một cuộc đấu tranh ngầm, đe dọa đến sự đoàn kết trong học viện.
Một buổi tối, khi mặt trời đã khuất bóng sau những dãy núi, Trương Nguyên và Gia Cát Lượng ngồi bên nhau trong thư phòng. Ánh nến leo lét, ánh sáng lờ mờ phản chiếu lên gương mặt trầm tư của cả hai.
“Ta cảm nhận được sự căng thẳng trong học viện,” Trương Nguyên lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ Thục Hán trải rộng trước mặt. “Những học viên xuất thân từ quý tộc không tỏ ra hòa hợp với các học viên khác. Họ tự tin vào dòng dõi của mình và coi thường những người xuất thân từ tầng lớp thấp hơn.”
Gia Cát Lượng đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt sắc sảo thoáng suy tư. “Điều này không bất ngờ. Mâu thuẫn về giai cấp là điều không thể tránh khỏi. Nhưng điều đáng lo ngại hơn là thái độ của họ với vai trò lãnh đạo. Họ nghĩ rằng quyền lực được ban cho vì xuất thân, thay vì phải giành được nó qua công sức và tài năng.”
“Đúng vậy,” Trương Nguyên gật đầu, “Điều này sẽ gây ra những vấn đề lớn nếu chúng ta không giải quyết kịp thời. Nhóm của Từ Lân đang trở thành tâm điểm của sự bất mãn. Họ không tôn trọng sự chỉ huy của những người không thuộc tầng lớp quý tộc, và điều này đang làm suy yếu tinh thần của các học viên khác.”
Gia Cát Lượng nhíu mày, ánh mắt ông sáng lên với sự lo lắng. “Nếu chúng ta không sớm chấn chỉnh, học viện này có thể trở thành nơi của sự chia rẽ thay vì đoàn kết. Và nếu điều đó xảy ra, Thục Hán sẽ không bao giờ có được đội ngũ lãnh đạo vững mạnh.”
Sáng hôm sau, Trương Nguyên triệu tập toàn bộ học viên lại sân lớn của học viện. Tiếng trống trận vang lên dồn dập, thu hút sự chú ý của tất cả. Những học viên, mặc dù mệt mỏi sau những ngày huấn luyện căng thẳng, vẫn lặng lẽ đứng thành hàng, ánh mắt tò mò hướng về phía vị tướng quân.
“Ta biết rằng trong các ngươi đang có những mâu thuẫn,” Trương Nguyên bắt đầu, giọng ông vang dội và mạnh mẽ. “Các ngươi đến đây từ những gia cảnh khác nhau, có người xuất thân từ quý tộc, có người từ tầng lớp thấp hèn. Nhưng điều ta muốn các ngươi nhớ rõ: trong học viện này, xuất thân không quyết định ai là lãnh đạo. Chỉ có tài năng, trí tuệ và sự cống hiến mới làm được điều đó.”
Các học viên bắt đầu xì xào, có người tỏ vẻ không đồng tình, đặc biệt là nhóm của Từ Lân. Chàng trai quý tộc với vẻ ngoài kiêu ngạo đứng giữa đám đông, ánh mắt đầy thách thức.
“Vậy còn chúng ta, những người xuất thân từ dòng dõi danh giá, ngài không nghĩ rằng chúng ta đã được sinh ra để lãnh đạo sao?” Từ Lân lớn tiếng, giọng đầy tự tin và không hề e dè.
Trương Nguyên nhìn thẳng vào mắt Từ Lân, không chút nao núng. “Ngươi có thể là con của một gia đình quyền quý, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi sinh ra đã là lãnh đạo. Lãnh đạo không phải là quyền lợi, nó là trách nhiệm. Nếu ngươi không chứng tỏ được khả năng của mình, ngươi sẽ không bao giờ giành được lòng tin của những người theo ngươi.”
Từ Lân sững lại, đôi mắt sáng rực lên sự giận dữ nhưng không thể phản bác. Những học viên khác thì bắt đầu gật gù, hiểu ra ý nghĩa thực sự của lời nói đó.
Gia Cát Lượng bước lên phía trước, giọng nói ôn tồn nhưng đầy sức nặng. “Trong lịch sử, không ít người đã thất bại không phải vì thiếu binh lính hay lương thực, mà vì sự chia rẽ nội bộ. Nếu các ngươi không thể hợp tác và tôn trọng lẫn nhau, Thục Hán sẽ không còn tương lai.”
Không khí trong sân bỗng trở nên im lặng. Những lời nói của Trương Nguyên và Gia Cát Lượng như đã đâm thẳng vào lòng tự tôn của tất cả học viên, làm họ nhận ra rằng, nếu tiếp tục mâu thuẫn, họ sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu lớn hơn.
Đêm đó, Trương Nguyên trở lại thư phòng, thắp nến và lật những trang sách quân sự cũ. Ông nhận ra rằng, dù có tài năng và kinh nghiệm chiến đấu, ông vẫn cần phải tìm cách thay đổi tư duy của các học viên. Và thử thách lớn nhất không phải là dạy họ chiến thuật hay chiến đấu, mà là dạy họ cách tôn trọng và đoàn kết.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, ông nghe thấy tiếng gõ cửa. “Vào đi,” Trương Nguyên lên tiếng.
Triệu Minh bước vào, gương mặt trầm lặng. “Tướng quân, tôi xin phép được nói chuyện với ngài.”
“Ngươi muốn gì?” Trương Nguyên hỏi, giọng trầm nhưng không khắc nghiệt.
“Tôi đã thấy những mâu thuẫn trong nhóm của chúng tôi, và tôi muốn đóng góp sức lực của mình để hàn gắn. Từ Lân, dù kiêu ngạo, nhưng tôi tin rằng cậu ta cũng có thể thay đổi nếu được hướng dẫn đúng cách.”
Trương Nguyên nhìn Triệu Minh, trong lòng ông thoáng lên sự tự hào. “Ngươi đã học được bài học quan trọng nhất của lãnh đạo: biết quan tâm đến người khác. Hãy tìm cách nói chuyện với Từ Lân, nhưng đừng ép buộc. Hãy để cậu ta tự hiểu ra điều ngươi muốn truyền đạt.”
Triệu Minh cúi đầu cảm ơn và rời đi, lòng đầy quyết tâm. Đêm đó, trong ánh sáng mờ của học viện, những tia hy vọng mới bắt đầu nhen nhóm. Đoàn kết sẽ là chìa khóa giúp họ vượt qua mọi thử thách, và sự lãnh đạo của một thế hệ mới sẽ không chỉ dựa trên xuất thân, mà còn dựa trên trí tuệ và sự cảm thông.