Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 5
Chương 5: Cuộc Tấn Công Bất Ngờ
Sau những lời khuyên của Trương Nguyên, Triệu Minh đã chủ động tìm cách tiếp cận Từ Lân. Mặc dù cả hai có xuất phát điểm và quan điểm khác nhau, nhưng Triệu Minh hiểu rằng, nếu không giải quyết được mâu thuẫn, nội bộ học viện sẽ không bao giờ đoàn kết. Ông kiên nhẫn lắng nghe và thuyết phục, giúp Từ Lân dần nhận ra rằng sự kiêu ngạo không tạo nên một người lãnh đạo chân chính.
Cuộc sống trong học viện bắt đầu trở lại bình thường, không khí căng thẳng trước đây dần tan biến. Các học viên dường như đã hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của sự đoàn kết. Nhưng mọi chuyện không yên bình lâu.
Một buổi sáng, khi sương mù vẫn còn bao phủ những ngọn núi xung quanh học viện, Trương Nguyên và Gia Cát Lượng đang cùng nhau trao đổi về những kế hoạch tiếp theo. Đột nhiên, tiếng trống trận vang lên từ cổng thành.
“Tướng quân!” Một lính gác lao vào, thở dốc. “Quân Ngụy đã tiến đến gần biên giới. Chúng ta nhận được tin báo rằng họ đang lên kế hoạch tấn công bất ngờ!”
Cả Trương Nguyên và Gia Cát Lượng ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Nếu quân Ngụy thực sự tấn công, học viện sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên do vị trí chiến lược quan trọng của nó.
“Chúng ta cần hành động ngay!” Trương Nguyên ra lệnh. “Tập hợp tất cả học viên và binh lính. Chúng ta sẽ đối phó với cuộc tấn công này.”
Gia Cát Lượng nhìn ông, đôi mắt sắc bén nhưng bình tĩnh. “Đây là thời điểm để thử thách những gì học viên đã học được. Họ cần phải ra trận, không phải trong các trận mô phỏng nữa, mà là trong một cuộc chiến thực sự.”
Tại sân tập trung của học viện, các học viên nhanh chóng tập hợp dưới sự chỉ huy của Trương Nguyên và các giảng viên. Mặc dù chưa từng tham gia trận chiến thực sự, họ đều biết đây là lúc phải đối mặt với thử thách lớn nhất.
Trương Nguyên đứng trước đội hình, ánh mắt ông lướt qua từng khuôn mặt trẻ đầy quyết tâm. “Hôm nay, các ngươi không còn là những học viên nữa. Các ngươi là những chiến binh thực thụ của Thục Hán. Quân Ngụy đang tiến gần, và nhiệm vụ của chúng ta là ngăn chặn chúng trước khi chúng có thể đe dọa đất nước. Đây là trận chiến của chúng ta!”
Tiếng hô vang lên khắp sân, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm. Trước mặt họ là kẻ thù thực sự, không phải chỉ là một thử thách giả lập.
Triệu Minh đứng trong hàng ngũ, lòng cậu bùng cháy ngọn lửa quyết tâm. Đây là cơ hội để cậu và các học viên chứng minh khả năng của mình. Nhìn quanh, cậu thấy Từ Lân cũng đang sẵn sàng chiến đấu. Dù trước đó có nhiều mâu thuẫn, nhưng giờ đây cả hai đều hiểu rằng đoàn kết là điều duy nhất có thể giúp họ chiến thắng.
Trận chiến nhanh chóng nổ ra khi quân Ngụy tiến tới học viện từ hướng nam. Quân số của Ngụy áp đảo, và họ tấn công một cách hung hãn, không cho Thục Hán có cơ hội phòng thủ kịp thời. Những học viên trẻ của Trương Nguyên bị đẩy vào một cuộc chiến không cân sức.
“Triệu Minh!” Trương Nguyên hét lớn giữa trận chiến hỗn loạn. “Dẫn đội của ngươi vòng qua rừng để cắt đuôi quân địch từ phía sau!”
“Rõ!” Triệu Minh đáp lại, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. Cậu dẫn đội của mình tiến về phía rừng, băng qua những bụi cây dày đặc để thực hiện cuộc phục kích.
Trong khi đó, Gia Cát Lượng đứng trên một ngọn đồi cao, theo dõi toàn cảnh trận chiến. Ông thấy rõ quân Ngụy đang tập trung quá nhiều lực lượng ở mặt trận chính và để hở phía sau. Đây chính là cơ hội.
Với chiến thuật của Gia Cát Lượng và sự kiên cường của các học viên, Thục Hán bắt đầu phản công. Đội của Triệu Minh di chuyển nhanh chóng qua rừng, tiến đến phía sau quân Ngụy mà không bị phát hiện. Khi đội quân chính của Ngụy bắt đầu yếu dần vì mất nguồn cung, Triệu Minh ra lệnh tấn công bất ngờ.
Quân Ngụy không lường trước được cuộc phản công từ phía sau và nhanh chóng bị rối loạn. Trận chiến kéo dài hàng giờ đồng hồ, nhưng nhờ vào chiến thuật hợp lý và lòng quyết tâm của các học viên, Thục Hán đã giành được thế thượng phong.
Khi mặt trời lặn xuống phía chân trời, chiến trường cuối cùng cũng lặng im. Quân Ngụy phải rút lui, để lại những dấu vết của sự thất bại. Các học viên của Trương Nguyên, dù mệt mỏi và bị thương, nhưng họ đã chiến đấu với tất cả sức lực và chứng minh rằng họ có thể đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào.
Trương Nguyên bước tới giữa đội ngũ học viên, đôi mắt ông ánh lên niềm tự hào. “Các ngươi đã làm rất tốt. Các ngươi đã chứng minh rằng tinh thần đoàn kết và trí tuệ có thể chiến thắng sức mạnh áp đảo của kẻ thù. Thục Hán sẽ không bao giờ quên sự hy sinh và lòng dũng cảm của các ngươi.”
Gia Cát Lượng bước tới, đứng cạnh Trương Nguyên. “Chiến thắng hôm nay là bằng chứng cho thấy các ngươi đã học được những bài học quý giá. Nhưng nhớ rằng, đây chỉ mới là khởi đầu. Đất nước này sẽ còn cần các ngươi nhiều hơn nữa trong tương lai.”
Triệu Minh và Từ Lân đứng cạnh nhau, cả hai đều mệt mỏi nhưng trong lòng tràn đầy sự tự hào. Những mâu thuẫn giữa họ giờ đây đã biến mất, thay vào đó là sự kính trọng và niềm tin vào nhau. Họ biết rằng, tương lai của Thục Hán không chỉ nằm ở những trận chiến, mà còn ở những người biết đoàn kết và chiến đấu vì mục tiêu chung.