Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 6
Chương 6: Khẳng Định Giá Trị
Sau chiến thắng đầy cam go trước quân Ngụy, bầu không khí trong học viện tràn ngập niềm tự hào và hứng khởi. Các học viên không chỉ cảm nhận được sự trưởng thành về kỹ năng quân sự, mà còn thấy mình trở nên gắn kết hơn. Những mâu thuẫn trước đây dường như đã tan biến sau trận chiến, khi mọi người cùng sát cánh bên nhau để bảo vệ học viện và Thục Hán.
Triệu Minh, dù là người chỉ huy thành công trong cuộc phục kích quân Ngụy, vẫn giữ thái độ khiêm tốn. Cậu biết rằng chiến thắng này không phải là của riêng mình mà là của toàn bộ học viện, nơi mà mọi học viên đã học cách đồng lòng và chiến đấu. Trong khi đó, Từ Lân, người từng kiêu ngạo và bất tuân, giờ đây đã thầm ngưỡng mộ Triệu Minh và xem cậu như một người lãnh đạo thực thụ.
Một buổi sáng, trong khi Triệu Minh đang luyện tập cùng các học viên khác, Trương Nguyên đến gần và gọi cậu ra riêng.
“Triệu Minh,” Trương Nguyên nói, ánh mắt đầy sự nghiêm túc. “Ngươi đã chứng tỏ được bản lĩnh trong trận chiến vừa rồi. Ta muốn nói chuyện về tương lai của ngươi.”
Triệu Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu lễ phép. “Tướng quân, tôi chỉ làm những gì mà bất kỳ ai trong học viện này cũng sẽ làm. Tôi không dám nhận công lao.”
Trương Nguyên mỉm cười, nhưng nụ cười của ông không hề giảm đi sự nghiêm nghị. “Ngươi quá khiêm tốn, nhưng điều đó càng cho thấy ngươi hiểu rõ về trách nhiệm của một người lãnh đạo. Ta và quân sư Gia Cát Lượng đã bàn bạc về việc này. Ta muốn ngươi đảm nhận vai trò chỉ huy cao hơn trong học viện, phụ trách đào tạo những học viên mới. Ngươi đã có kinh nghiệm thực chiến, và ngươi có khả năng lãnh đạo, đó là điều chúng ta cần.”
Triệu Minh im lặng một lúc, lòng cậu dâng lên nhiều cảm xúc. Được tin tưởng và giao phó trọng trách là điều mà cậu chưa từng nghĩ tới. “Thưa tướng quân,” cậu nói, giọng đầy sự chân thành, “tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài và quân sư.”
Trong những tuần tiếp theo, Triệu Minh bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mới. Cậu không chỉ hướng dẫn về kỹ thuật chiến đấu, mà còn truyền đạt kinh nghiệm chiến trường, cách đối phó với những tình huống khó khăn và cách đưa ra quyết định nhanh chóng trong áp lực. Nhờ tinh thần khiêm tốn và thái độ chân thành, cậu đã nhận được sự kính trọng và tin tưởng từ các học viên khác.
Từ Lân, giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, là một trong những người đầu tiên tình nguyện tham gia đội do Triệu Minh chỉ huy. Mối quan hệ giữa họ giờ đây không còn là sự đối đầu, mà là sự hợp tác chân thành. Từ Lân không chỉ học hỏi từ Triệu Minh, mà còn bắt đầu phát triển những phẩm chất lãnh đạo của riêng mình.
Trong khi học viện tiếp tục phát triển và các học viên ngày càng trưởng thành, một sự kiện mới đã xảy ra. Một đoàn sứ giả từ Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị và hiện là Hoàng đế Thục Hán, đến học viện để gặp trực tiếp Trương Nguyên và Gia Cát Lượng. Tình hình ở triều đình ngày càng trở nên phức tạp, khi các thế lực bên ngoài vẫn không ngừng đe dọa. Quân Ngụy vẫn còn mạnh, trong khi Ngô quốc đang có dấu hiệu chuẩn bị tấn công từ phía đông.
Trương Nguyên và Gia Cát Lượng triệu tập các học viên xuất sắc nhất để thảo luận về tình hình. Đây không chỉ là cơ hội để họ hiểu rõ hơn về trách nhiệm của mình, mà còn là dịp để học hỏi thêm về chính trị và chiến lược quốc gia.
Triệu Minh, Từ Lân và một số học viên khác được chọn tham dự cuộc họp kín với các vị tướng quân. Trong căn phòng lớn, bản đồ Thục Hán trải rộng trên bàn, những mũi tên chiến lược chỉ ra các vị trí quan trọng mà quân Ngụy và Ngô có thể tấn công.
“Thưa tướng quân,” Triệu Minh lên tiếng sau khi nghe báo cáo, “tình hình hiện tại của chúng ta khá khó khăn. Quân Ngụy vừa thất bại trong cuộc tấn công vào học viện, nhưng chúng ta không thể chủ quan. Họ sẽ không từ bỏ dễ dàng. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tập trung củng cố biên giới phía bắc để sẵn sàng cho những đợt tấn công lớn hơn.”
Gia Cát Lượng nhìn Triệu Minh với sự tán thưởng. “Ngươi đúng,” ông nói, giọng điềm tĩnh. “Nhưng đừng quên, chúng ta còn phải lo lắng về mặt trận phía đông. Ngô quốc có thể lợi dụng cơ hội này để tấn công khi quân Ngụy còn yếu. Chúng ta cần chia sức mạnh để đối phó với cả hai phía.”
Từ Lân chen vào, giọng nói cương quyết. “Tôi cho rằng chúng ta nên gửi một phái đoàn ngoại giao đến Ngô quốc để tạm thời đình chiến. Điều này sẽ giúp chúng ta tập trung đối phó với Ngụy mà không bị phân tán lực lượng.”
Trương Nguyên nhìn cả hai chàng trai trẻ, lòng ông tràn đầy tự hào. “Các ngươi đều có lý, và đó chính là điều ta mong muốn từ thế hệ lãnh đạo mới của Thục Hán. Các ngươi không chỉ biết chiến đấu, mà còn biết suy nghĩ và đối mặt với những thách thức lớn hơn về mặt chiến lược và chính trị.”
Sau cuộc họp, khi màn đêm buông xuống, Triệu Minh bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cậu cảm thấy một trách nhiệm lớn lao đè nặng lên vai, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự khẳng định về giá trị của mình. Cậu không còn là một học viên bình thường, mà giờ đây đã trở thành một trong những nhân tố quan trọng của học viện, một người sẽ dẫn dắt thế hệ mới của Thục Hán.
Từ Lân bước tới cạnh cậu, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Ngươi thật sự đã trở thành một lãnh đạo giỏi, Triệu Minh. Ta đã học được nhiều từ ngươi, và ta tin rằng tương lai của Thục Hán đang nằm trong tay những người như chúng ta.”
Triệu Minh quay sang, gật đầu nhẹ nhàng. “Không phải chỉ có ta, mà là tất cả chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ và xây dựng Thục Hán vững mạnh.”
Và trong ánh sáng mờ ảo của đêm, cả hai chàng trai đứng đó, lòng tràn đầy hy vọng về một tương lai tươi sáng cho đất nước và thế hệ lãnh đạo mới.