Đào tạo thế hệ lãnh đạo mới - Chương 7
Chương 7: Học Viện Trưởng Thành
Thời gian trôi qua, học viện quân sự và chính trị mà Trương Nguyên và Gia Cát Lượng sáng lập đã dần khẳng định vai trò quan trọng của mình. Các học viên ngày càng trưởng thành hơn qua các cuộc tập huấn thực chiến và các buổi thảo luận về chiến lược quốc gia. Những cuộc họp như cuộc họp giữa Triệu Minh và Từ Lân với các tướng quân không còn là điều mới mẻ. Họ bắt đầu tham gia vào việc ra quyết định, đưa ra những chiến lược nhằm bảo vệ và củng cố Thục Hán trước sự đe dọa từ quân Ngụy và Ngô quốc.
Một buổi sáng sớm, Gia Cát Lượng triệu tập tất cả các học viên xuất sắc vào đại sảnh học viện. Họ đứng thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc và tràn đầy sự tự tin. Trương Nguyên bước lên trước, đôi mắt ông rực sáng với niềm tự hào khi nhìn những gương mặt đầy quyết tâm trước mặt.
“Ta đã thấy các ngươi trưởng thành qua từng ngày,” Trương Nguyên mở lời, giọng nói uy nghiêm nhưng ấm áp. “Các ngươi không còn là những học viên non nớt như khi mới bước vào đây nữa. Qua những trận chiến, những cuộc thảo luận, các ngươi đã chứng tỏ được rằng mình có khả năng trở thành những người lãnh đạo thực thụ.”
Gia Cát Lượng tiếp lời, đôi mắt ông ánh lên sự tinh tường và sáng suốt. “Nhưng đừng quên rằng, lãnh đạo không chỉ là chiến thắng trên chiến trường. Nó còn là khả năng đưa ra những quyết định khó khăn, bảo vệ quốc gia không chỉ bằng gươm giáo mà còn bằng trí tuệ. Các ngươi sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn khi bước ra ngoài học viện này.”
Lúc này, một trong những học viên, một chàng trai trẻ có tên là Ngô Vinh, bước lên phía trước. Cậu là một trong những người có thành tích xuất sắc nhất, nổi bật với tài năng chiến thuật và sự nhạy bén trong chính trị.
“Thưa quân sư,” Ngô Vinh cất tiếng, giọng cậu vang dội khắp đại sảnh. “Chúng tôi đã học được nhiều từ các ngài, nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng con đường phía trước còn nhiều khó khăn. Liệu chúng tôi đã thực sự sẵn sàng để đảm nhận vai trò lãnh đạo, hay vẫn còn thiếu sót gì?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ, vẻ mặt ông tràn đầy sự khích lệ. “Ngươi đặt câu hỏi rất đúng, Ngô Vinh. Thực ra, không ai có thể nói rằng mình đã hoàn toàn sẵn sàng. Chỉ khi đối mặt với thử thách thực sự, các ngươi mới biết mình còn thiếu sót ở đâu. Nhưng ta tin rằng các ngươi đã có nền tảng vững chắc, và từ đây, các ngươi sẽ tự mình hoàn thiện.”
Không lâu sau cuộc họp, Thục Hán một lần nữa bị đe dọa bởi quân Ngụy. Tình hình trở nên nguy cấp khi quân Ngụy chuẩn bị một đợt tấn công quy mô lớn vào biên giới phía bắc. Lần này, Gia Cát Lượng và Trương Nguyên quyết định trao cho các học viên một cơ hội để chứng tỏ khả năng thực sự của họ.
Triệu Minh, Từ Lân và Ngô Vinh được giao nhiệm vụ dẫn đầu ba cánh quân nhỏ để bảo vệ biên giới. Đây là thử thách lớn nhất mà họ từng đối mặt, không còn là những cuộc tập trận mô phỏng, mà là trận chiến thực sự. Họ biết rằng mọi sai lầm đều có thể phải trả giá bằng mạng sống và sự an nguy của quốc gia.
Trong đêm trước khi khởi hành, Triệu Minh ngồi trước đống lửa cùng đội quân của mình. Gương mặt cậu trầm ngâm, nhưng không hề có dấu hiệu sợ hãi. Ngô Vinh và Từ Lân ngồi bên cạnh, cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
“Ngày mai sẽ là một ngày dài,” Ngô Vinh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Chúng ta sẽ đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Từ Lân, giờ đây đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước, gật đầu. “Nhưng chúng ta có thứ mà kẻ thù không có: sự đoàn kết. Chúng ta đã học cách chiến đấu cùng nhau, và đó là lợi thế lớn nhất.”
Triệu Minh mỉm cười, ánh mắt cậu lấp lánh trong ánh lửa. “Đúng vậy. Sự đoàn kết đã giúp chúng ta chiến thắng trước đây, và nó sẽ giúp chúng ta vượt qua cuộc chiến ngày mai.”
Ngày hôm sau, trận chiến nổ ra ở biên giới phía bắc. Quân Ngụy tấn công dồn dập, nhưng nhờ vào những chiến thuật linh hoạt và khả năng lãnh đạo của Triệu Minh, Ngô Vinh và Từ Lân, quân Thục Hán đã đứng vững. Họ chia nhỏ đội quân để tấn công từ nhiều hướng, tận dụng địa hình hiểm trở và những kiến thức mà họ đã học trong học viện để đánh bại quân Ngụy.
Triệu Minh dẫn đầu cánh quân của mình với sự bình tĩnh và quyết đoán. Cậu không ngần ngại đưa ra những quyết định nhanh chóng khi tình hình thay đổi, và điều này đã giúp đội của cậu giành được lợi thế trong trận chiến. Ngô Vinh, với tài năng chiến thuật, chỉ huy một cách thông minh và lùi khi cần thiết để bảo toàn lực lượng. Từ Lân, người từng kiêu ngạo, giờ đã trở thành một người lãnh đạo điềm đạm và sẵn sàng hy sinh vì đồng đội.
Sau nhiều giờ chiến đấu ác liệt, quân Thục Hán cuối cùng đã đẩy lùi được quân Ngụy. Trận chiến kết thúc trong sự thở phào nhẹ nhõm của những người lính. Khi mặt trời bắt đầu lặn, màu vàng cam của ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả chiến trường, các học viên trẻ tuổi của học viện nhận ra rằng họ đã thực sự trưởng thành. Họ không còn là những học viên non nớt của ngày đầu tiên, mà giờ đây đã trở thành những người lãnh đạo thực thụ.
Sau trận chiến, khi trở về học viện, họ được Trương Nguyên và Gia Cát Lượng chào đón với niềm tự hào. Gia Cát Lượng đứng trên bậc thềm của học viện, nhìn những học viên trẻ tuổi trước mặt, giọng nói ông vang lên mạnh mẽ:
“Chiến thắng này không phải là của riêng ai, mà là của tất cả chúng ta. Học viện này đã đào tạo ra những người lãnh đạo mà Thục Hán cần, và hôm nay, các ngươi đã chứng tỏ rằng mình xứng đáng với niềm tin của đất nước.”
Trương Nguyên tiếp lời, ánh mắt đầy sự hài lòng. “Từ bây giờ, các ngươi không còn là học viên nữa. Các ngươi đã trở thành những người lãnh đạo thực sự của Thục Hán, và đất nước sẽ cần các ngươi hơn bao giờ hết.”
Trong ánh sáng vàng của hoàng hôn, Triệu Minh, Từ Lân và Ngô Vinh đứng trước mặt Gia Cát Lượng và Trương Nguyên, lòng tràn đầy niềm tự hào và trách nhiệm. Họ biết rằng cuộc chiến phía trước còn dài, nhưng với sự đoàn kết và kiến thức mà họ đã học được, họ tin rằng Thục Hán sẽ vững vàng vượt qua mọi thử thách.