Đầu Tư Bền Vững Và Trách Nhiệm Xã Hội - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Từ Đam Mê
Tom Harper ngồi bên cửa sổ của quán cà phê nhỏ quen thuộc ở New York, tay cầm tách cà phê, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài đường. Dù đã tốt nghiệp và làm việc trong ngành tài chính vài năm, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy một sự thôi thúc muốn làm điều gì đó khác biệt, sáng tạo hơn. Anh hẹn gặp Sarah, người bạn thân từ thời đại học, để trao đổi về một ý tưởng đang nhen nhóm trong đầu.
Sarah vừa bước vào quán, cởi áo khoác, rồi mỉm cười nhìn Tom:
“Tom! Đã lâu không gặp. Cậu thế nào rồi?”
Tom nở nụ cười nhưng có chút trầm ngâm:
“Mình ổn, Sarah. Nhưng thật ra, mình cảm thấy như đang bị mắc kẹt. Công việc hiện tại không mang lại cho mình cảm giác thỏa mãn. Mình luôn nghĩ về việc bắt đầu một thứ gì đó mới mẻ, sáng tạo.”
Sarah ngồi xuống đối diện, chăm chú lắng nghe.
“Ý cậu là sao? Mình tưởng cậu đang làm ở công ty tài chính lớn, mọi thứ đều ổn mà.”
Tom gật đầu, nhưng giọng nói có chút chán nản:
“Đúng, nhưng nó không phải điều mình muốn. Mình muốn làm điều gì đó có ý nghĩa hơn. Tạo ra thứ gì đó từ con số không và khuyến khích mọi người cùng tham gia vào sự sáng tạo. Cậu có bao giờ cảm thấy như vậy không?”
Sarah nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Thực ra, có. Mình làm nhà thiết kế nhưng cũng thấy bị giới hạn bởi khuôn khổ công việc. Mình luôn muốn sáng tạo nhiều hơn, nhưng không gian đó dường như không tồn tại. Vậy… cậu có ý tưởng gì trong đầu chưa?”
Tom cười nhẹ, ánh mắt sáng lên chút hứng khởi:
“Mình đã suy nghĩ về một nền tảng. Một nơi mà mọi người có thể chia sẻ ý tưởng của họ, hợp tác với những người khác để phát triển chúng. Không chỉ là chia sẻ đơn thuần, mà còn giúp họ biến những ý tưởng đó thành hiện thực. Mình nghĩ đây sẽ là cơ hội cho những ai không biết bắt đầu từ đâu.”
Sarah mở to mắt, ngạc nhiên:
“Nghe hay đấy! Nhưng làm sao để nó không trở thành một mạng xã hội thông thường? Cậu định làm gì để giữ cho nó sáng tạo mà không bị bão hòa?”
Tom cười, tự tin hơn:
“Đó chính là điều mình muốn làm khác biệt. Thay vì chỉ tập trung vào việc chia sẻ, mình muốn tạo ra các công cụ hỗ trợ thực sự cho người dùng, để họ có thể tìm được những nguồn lực cần thiết và hợp tác với những người khác có cùng chí hướng. Một hệ sinh thái sáng tạo.”
Sarah suy ngẫm rồi gật đầu:
“Nghe thú vị lắm. Nếu có nơi nào đó như vậy, mình chắc chắn sẽ tham gia. Cậu đã nghĩ đến việc hợp tác với ai chưa?”
Tom mỉm cười, nhìn thẳng vào Sarah:
“Cậu chính là người mình nghĩ đến đầu tiên. Mình cần một người có óc sáng tạo và kỹ năng thiết kế. Sarah, cậu có muốn tham gia không?”
Sarah bật cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự hào hứng:
“Mình? Tất nhiên rồi! Cậu biết là mình không thể từ chối một cơ hội thú vị như thế mà. Hãy làm điều này thật tốt, Tom.”
Tom gật đầu, cảm giác như vừa gỡ bỏ được một gánh nặng trong lòng. Ý tưởng đã bắt đầu hình thành rõ ràng hơn, và với sự giúp đỡ của Sarah, anh tin rằng mình có thể biến nó thành hiện thực.
“Mình sẽ bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, và chúng ta sẽ làm điều này, từ hôm nay,” Tom nói, với ánh mắt quyết tâm.
Sarah mỉm cười:
“Được rồi. Hành trình của chúng ta bắt đầu từ đây.”