Dấu Vết Trên Mặt Trăng - Chương 1
Chương 1: Khởi Hành
Năm 2035, NASA đã chuẩn bị mọi thứ để phóng tàu Apollo XXI với nhiệm vụ nghiên cứu bề mặt Mặt Trăng. Trong một buổi sáng rực rỡ ở Trung tâm Vũ trụ Kennedy, ba nhà du hành không gian hàng đầu đứng sẵn sàng cho chuyến đi lịch sử này.
Sarah, một kỹ sư thiên văn học tài năng với mái tóc đen dài và đôi mắt sáng ngời, nhìn lên bầu trời qua tấm kính bảo vệ của mũ bảo hiểm. “Các bạn, chúng ta đã sẵn sàng chưa?” cô hỏi, giọng đầy phấn khích.
Alex, một nhà sinh học không gian có nụ cười ấm áp và thái độ bình tĩnh, đáp lại: “Sẵn sàng hơn bao giờ hết, Sarah. Đây là một bước tiến lớn cho nhân loại.”
Li Wei, một nhà vật lý từ Trung Quốc với khuôn mặt nghiêm nghị và trí tuệ sắc bén, gật đầu đồng tình. “Chúng ta đã chuẩn bị nhiều tháng trời cho khoảnh khắc này. Không gì có thể ngăn chúng ta được nữa.”
Giám đốc chuyến bay, ông Robert, đứng gần đó, kiểm tra lần cuối các thông số trên màn hình. “Các bạn, chúng ta đã đến giờ phóng. Hãy nhớ rằng, nhiệm vụ của các bạn không chỉ là khám phá, mà còn là mở ra những bí ẩn của vũ trụ.”
Sarah mỉm cười và bước vào trong khoang lái. Cô cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn khi ngồi vào vị trí. “Alex, hãy kiểm tra lại hệ thống điều khiển lần cuối nhé.”
Alex ngồi vào ghế bên cạnh, bắt đầu kiểm tra các hệ thống. “Tất cả hệ thống đều hoạt động bình thường, Sarah. Li Wei, cậu kiểm tra hệ thống hỗ trợ sự sống đi.”
Li Wei nhìn vào bảng điều khiển trước mặt. “Hệ thống hỗ trợ sự sống hoạt động tốt. Áp suất và oxy đều ở mức an toàn.”
Tiếng còi báo động vang lên, thông báo rằng thời gian phóng chỉ còn lại vài phút. Giọng nói từ trung tâm điều khiển vang lên trong tai nghe của họ. “Apollo XXI, tất cả đều đã sẵn sàng. Đếm ngược bắt đầu từ 10… 9… 8…”
Sarah nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, thấy cảnh vật quen thuộc của Trái Đất dần trở nên xa vời. Cô thì thầm, “Hãy chuẩn bị tinh thần, các bạn. Chúng ta sắp bắt đầu một hành trình mới.”
“3… 2… 1… Phóng!”
Apollo XXI rung lên dữ dội khi rời bệ phóng. Cả ba người đều bị ép chặt vào ghế bởi lực đẩy mạnh mẽ. Sarah cố gắng giữ bình tĩnh và kiểm soát tàu, cảm nhận từng rung động truyền qua cơ thể.
“Chúng ta đã rời khỏi Trái Đất,” Alex nói với giọng phấn khích. “Bắt đầu cuộc hành trình đến Mặt Trăng.”
Li Wei nhìn vào màn hình hiển thị trước mặt, thấy hình ảnh Trái Đất dần nhỏ lại. “Chúng ta đang tiến vào không gian. Đây là một cảm giác tuyệt vời.”
Sarah gật đầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui. “Chúng ta đang làm nên lịch sử. Không biết những gì đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.”
Cuộc hành trình dài ngày bắt đầu, họ dành thời gian để chuẩn bị cho các nhiệm vụ sắp tới, trao đổi về những gì họ hy vọng khám phá trên Mặt Trăng và chia sẻ những suy nghĩ về tương lai của nhân loại trong không gian.
Một buổi tối, khi cả ba ngồi quanh bàn ăn trong khoang lái, Alex cất tiếng: “Mọi người nghĩ gì về khả năng tìm thấy dấu vết của người ngoài hành tinh trên Mặt Trăng?”
Sarah nhún vai, cười nhẹ. “Ai biết được? Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể tìm thấy những điều bất ngờ. Mặt Trăng có thể che giấu nhiều bí ẩn hơn chúng ta tưởng.”
Li Wei trầm ngâm suy nghĩ. “Nếu chúng ta thực sự tìm thấy dấu vết của người ngoài hành tinh, điều đó sẽ thay đổi hoàn toàn hiểu biết của chúng ta về vũ trụ. Chúng ta sẽ không còn đơn độc.”
Cuộc trò chuyện kéo dài, họ chia sẻ những ước mơ và kỳ vọng về sứ mệnh của mình. Mỗi ngày trôi qua, họ càng trở nên gần gũi hơn, như một gia đình nhỏ giữa không gian bao la.
Cuối cùng, sau nhiều ngày trôi qua, Sarah thông báo: “Chúng ta sắp tới Mặt Trăng. Hãy chuẩn bị cho việc hạ cánh.”
Cả ba người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bề mặt Mặt Trăng hiện ra rõ ràng. Trái tim họ đập nhanh hơn, không chỉ vì hồi hộp mà còn vì niềm tự hào và hy vọng.
“Mặt Trăng, chúng ta đến rồi,” Alex nói với giọng đầy cảm xúc.
Li Wei gật đầu. “Chúng ta sẽ khám phá và mang về những kiến thức mới. Đây là một sứ mệnh đáng nhớ.”
Với quyết tâm và niềm tin, họ chuẩn bị cho bước tiếp theo của cuộc hành trình – hạ cánh và khám phá những bí ẩn trên hành tinh bạc.