Dấu Vết Trên Mặt Trăng - Chương 2
Chương 2: Hạ Cánh
Sau nhiều ngày trong không gian, Apollo XXI cuối cùng đã tiếp cận bề mặt Mặt Trăng. Bầu không khí trong khoang lái đầy căng thẳng và phấn khích khi ba nhà du hành không gian chuẩn bị cho cuộc hạ cánh lịch sử.
“Chuẩn bị hạ cánh trong 10 phút,” Sarah thông báo qua hệ thống liên lạc. “Hãy kiểm tra lại tất cả các hệ thống.”
“Điều khiển phản lực ổn định,” Alex nói, mắt dán vào bảng điều khiển trước mặt. “Chúng ta đang tiếp cận vị trí hạ cánh theo kế hoạch.”
“Hệ thống hỗ trợ sự sống vẫn hoạt động tốt,” Li Wei thêm vào. “Áp suất và oxy đều ở mức an toàn.”
Sarah nắm chặt tay lái, tập trung cao độ. “Tốt, mọi người. Hãy giữ vững tinh thần.”
Khoang lái rung lên khi Apollo XXI tiến vào bầu khí quyển mỏng của Mặt Trăng. Cảm giác rung lắc mạnh mẽ khiến cả ba người phải căng thẳng giữ vững. Mọi chi tiết nhỏ nhặt đều được theo dõi sát sao qua các màn hình và thiết bị đo đạc.
“Chúng ta đang hạ cánh,” Sarah thông báo khi tàu bắt đầu giảm tốc độ và hạ dần xuống bề mặt Mặt Trăng. “Cố gắng giữ tàu thăng bằng, Alex.”
“Đã rõ,” Alex đáp lại, tay di chuyển nhẹ nhàng trên các cần điều khiển để duy trì sự ổn định.
Cuối cùng, sau những giây phút căng thẳng, Apollo XXI chạm đất một cách an toàn. Bề mặt Mặt Trăng hiện ra rõ ràng qua các cửa sổ nhỏ của khoang lái. Cả ba người thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đã hạ cánh thành công!” Sarah hét lên vui mừng.
“Quá tuyệt vời!” Alex nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Chúng ta đã làm được,” Li Wei đồng tình. “Bây giờ, hãy chuẩn bị cho việc khám phá.”
Sau khi kiểm tra lại tất cả các hệ thống và đảm bảo rằng tàu Apollo XXI đã ổn định, cả ba người bắt đầu mặc bộ đồ không gian. Sarah là người đầu tiên bước ra khỏi tàu, chân đặt lên bề mặt Mặt Trăng. Cô cảm nhận được sự nhẹ nhàng và kỳ diệu của trọng lực thấp.
“Bước đi nhỏ của một người, nhưng là bước tiến lớn của nhân loại,” Sarah nói, lặp lại câu nói lịch sử của Neil Armstrong với sự kính trọng.
Alex và Li Wei theo sau, cùng nhau tiến về phía trước. Họ bắt đầu thiết lập trại căn cứ và triển khai các thiết bị nghiên cứu. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều đầy ý nghĩa và hứa hẹn những khám phá mới.
“Sarah, nhìn kìa!” Alex đột ngột gọi lớn, chỉ tay về một hướng.
Sarah quay lại và nhìn theo hướng chỉ. “Cái gì thế, Alex?”
“Tôi không chắc, nhưng có vẻ như có một cái gì đó lấp lánh dưới lớp bụi Mặt Trăng,” Alex trả lời, mắt sáng lên với sự tò mò.
Li Wei bước lại gần, cùng nhìn về phía đó. “Chúng ta nên kiểm tra. Có thể đó là một thứ gì đó quan trọng.”
Cả ba người di chuyển đến khu vực Alex phát hiện. Dưới lớp bụi dày của Mặt Trăng, họ nhìn thấy một cấu trúc kim loại lạ, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Sarah cúi xuống và cẩn thận lau sạch bụi trên bề mặt cấu trúc.
“Đây là… kim loại?” Sarah nói, giọng đầy kinh ngạc. “Nó không giống bất kỳ thứ gì mà chúng ta từng thấy.”
Alex cúi xuống gần hơn, dùng công cụ phân tích của mình. “Đúng vậy. Cấu trúc này có vẻ như không phải là sản phẩm của con người. Nó có thể là dấu vết của một nền văn minh ngoài hành tinh.”
Li Wei ngồi xuống, chạm tay vào cấu trúc. “Chúng ta phải báo cáo ngay lập tức. Đây có thể là phát hiện vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.”
Sarah gật đầu, đồng ý. “Đúng. Chúng ta cần thu thập thêm thông tin và gửi về Trái Đất.”
Ba nhà du hành không gian tiếp tục công việc của mình, cố gắng khám phá và hiểu rõ hơn về cấu trúc kỳ lạ này. Những câu hỏi bắt đầu nảy sinh trong đầu họ: Ai đã tạo ra nó? Tại sao nó lại ở đây? Và quan trọng nhất, chúng ta có thể tìm hiểu gì từ nó?
Đêm đó, khi trở lại tàu, họ không thể ngừng nghĩ về những gì họ đã phát hiện. Sarah nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt nhìn vào bầu trời đầy sao. “Chúng ta đã bước vào một cuộc phiêu lưu mà không ai có thể tưởng tượng được. Chúng ta phải tiếp tục tiến lên và khám phá mọi bí ẩn.”
“Đúng vậy, Sarah,” Alex đáp lại. “Chúng ta đang đứng trên ngưỡng cửa của một khám phá lớn. Và chúng ta sẽ làm mọi thứ để hiểu rõ hơn về vũ trụ này.”
Li Wei gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi biết rõ sự thật.”
Với niềm tin và quyết tâm, ba nhà du hành không gian chuẩn bị cho những khám phá tiếp theo. Họ biết rằng mình đã tìm thấy một điều gì đó vô cùng quan trọng, và nhiệm vụ của họ chỉ mới bắt đầu.