Đêm Không Trăng - Chương 2
Chương 2: Án Mạng Đêm Không Trăng
Mặt trời lặn dần, ánh sáng nhạt dần trên những ngôi nhà cổ. Tiểu Bảo đứng bên ngoài, lòng tràn đầy hồi hộp. Hôm nay sẽ là một đêm quyết định, đêm mà họ sẽ đối đầu với nhóm cướp táo tợn. Trong khi Trương Vũ cùng những người dân chuẩn bị cho kế hoạch, Tiểu Bảo ngồi lại một mình, suy nghĩ về những thông tin đã thu thập được.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Lệ Huyền, một nữ hiệp khách mà Tiểu Bảo đã gặp trong ngày đầu tiên, bất ngờ xuất hiện. Cô mặc trang phục giản dị, nhưng ánh mắt sắc sảo và quyết đoán.
“Chúng ta cần phải cẩn thận. Nhóm cướp này không phải là những kẻ bình thường,” Tiểu Bảo đáp, nhìn về phía chân trời tối tăm. “Họ rất khôn ngoan và nguy hiểm.”
“Ta biết,” Lệ Huyền gật đầu, “Nhưng nếu chúng ta không hành động, nhiều người sẽ còn phải chịu đau khổ hơn nữa.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo thừa nhận. “Nếu chỉ chờ đợi, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra sự thật. Tôi muốn xác định được lãnh đạo của nhóm cướp. Nếu bắt được hắn, có thể sẽ có thông tin về những kẻ còn lại.”
“Ta sẽ giúp ngươi. Hãy để ta dẫn đường.” Lệ Huyền nói với giọng chắc nịch.
Khi đêm buông xuống, cả nhóm bắt đầu di chuyển về phía khu chợ, nơi họ đã dự định tổ chức bẫy. Tiểu Bảo nắm chặt chiếc hộp gỗ chứa các đồng tiền giả mà họ đã chuẩn bị, hy vọng sẽ thu hút được sự chú ý của bọn cướp.
“Chúng ta phải hành động thật tự nhiên,” Tiểu Bảo nhắc nhở mọi người. “Đừng để lộ ra bất kỳ điều gì nghi ngờ.”
Họ sắp xếp lại, với một số người giả vờ như đang giao dịch. Tiểu Bảo và Lệ Huyền đứng gần đó, mắt quan sát từng động tĩnh. Hơi lạnh lẽo của đêm không trăng khiến Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng. Một giờ trôi qua, nhưng không có dấu hiệu của bọn cướp.
“Có thể chúng không xuất hiện,” Trương Vũ nói, lo lắng.
“Chúng sẽ đến,” Tiểu Bảo nói, kiên định. “Đêm tối như thế này là thời điểm lý tưởng cho chúng.”
Cuối cùng, một nhóm bốn người xuất hiện từ bóng tối, bước vào khu chợ. Bọn chúng mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che kín. Tiểu Bảo cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh.
“Nhìn kìa! Đúng là bọn cướp,” Lệ Huyền thì thầm.
Nhóm cướp dừng lại, quan sát xung quanh. Một trong số chúng, người có vóc dáng to lớn, bước tới gần chỗ Tiểu Bảo và Lệ Huyền.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi, giọng điệu hung dữ.
“Chúng tôi là những thương nhân,” Tiểu Bảo nhanh chóng trả lời, giả bộ chỉ vào chiếc hộp. “Chúng tôi có một giao dịch lớn và cần sự bảo vệ.”
“Haha! Giao dịch lớn? Các ngươi có vẻ không phải là những người đáng tin cậy,” hắn chế nhạo, ánh mắt lướt qua chiếc hộp.
Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng, nhưng không để lộ ra ngoài. “Chúng tôi sẵn sàng trả công cho sự giúp đỡ của các ngươi,” anh nói, nỗ lực giữ giọng bình tĩnh.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói, “Được, hãy để ta xem bên trong hộp.”
Tiểu Bảo mở hộp ra, để lộ những đồng tiền giả lấp lánh. Ánh mắt bọn cướp sáng lên. “Chúng ta có thể làm một thỏa thuận,” người đàn ông to lớn nói, nở nụ cười xảo quyệt.
“Chắc chắn rồi,” Tiểu Bảo trả lời, lòng không khỏi hồi hộp. “Nhưng trước tiên, chúng ta cần biết ai sẽ bảo vệ chúng tôi trong giao dịch này.”
Bỗng, một trong số bọn cướp rút ra một thanh đao, giơ lên đe dọa. “Ngươi đừng đùa cợt! Chúng ta không cần sự bảo vệ nào cả!”
Ngay lập tức, Tiểu Bảo ra hiệu cho Lệ Huyền. Cô lập tức rút kiếm, lao về phía bọn cướp. Một cuộc chiến nổ ra ngay lập tức. Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng hét vang vọng giữa đêm tối.
“Giữ chặt bọn chúng!” Tiểu Bảo hô lớn, vung tay chỉ huy. Anh không có vũ khí, nhưng cố gắng tìm cách hỗ trợ Lệ Huyền.
Bọn cướp tấn công dữ dội, nhưng Lệ Huyền di chuyển linh hoạt, đẩy lùi từng kẻ một. Tiểu Bảo quan sát và phát hiện ra rằng một tên cướp đang chuẩn bị tấn công từ phía sau Lệ Huyền.
“Cẩn thận!” Tiểu Bảo hét lên, chạy đến chỗ cô, đẩy cô sang một bên đúng lúc. Tên cướp mất đà, ngã ra đất.
“Cảm ơn!” Lệ Huyền thốt lên, nhanh chóng phản công kẻ thù. Tiểu Bảo quyết định không đứng im nữa, anh bắt đầu thu thập những thanh gỗ và đá gần đó, dùng chúng làm vũ khí tạm thời.
Cuộc chiến kéo dài trong vài phút. Cuối cùng, bốn tên cướp bị đánh bại, nằm la liệt trên mặt đất. Tiểu Bảo và Lệ Huyền thở hồng hộc, ánh mắt nhìn nhau đầy hào hứng.
“Chúng ta làm được rồi!” Lệ Huyền nói, ánh mắt lấp lánh.
“Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ,” Tiểu Bảo nhắc nhở, “Chúng ta cần phải tìm ra người đứng đầu nhóm này.”
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía cuối chợ. Họ quay lại, nhìn thấy một bóng người lén lút rời đi. “Theo tôi!” Tiểu Bảo hô lớn, chạy về phía đó.
Lệ Huyền và Trương Vũ nhanh chóng đuổi theo. Bóng người đó chạy nhanh, nhưng Tiểu Bảo vẫn cố gắng bám sát. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, và ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lờ mờ tạo nên những hình bóng ma quái trên đường phố.
“Đứng lại!” Tiểu Bảo hét, nhưng bóng người không quay lại, vẫn chạy băng băng về phía cửa thành.
“Chúng ta phải bắt được hắn!” Lệ Huyền nói, nhanh chóng vượt lên trước.
Trong lòng Tiểu Bảo tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng lần này, họ phải nắm bắt được cơ hội để tìm ra sự thật về nhóm cướp này.