Đêm Không Trăng - Chương 3
Chương 3: Những Kẻ Cướp Táo Tợn
Bóng người trước mặt tiếp tục chạy, nhanh như một cơn gió lướt qua. Tiểu Bảo và Lệ Huyền, với đôi chân nhanh nhẹn, không ngừng đuổi theo. Trong đêm tối, chỉ còn ánh sáng từ những ngọn đèn dầu le lói, tạo nên những hình ảnh ma mị.
“Đừng để hắn thoát!” Lệ Huyền thốt lên, quyết tâm trong ánh mắt. Tiểu Bảo cảm nhận nhịp tim mình đập mạnh, và mồ hôi lăn dài trên trán.
Bóng người rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp, Tiểu Bảo và Lệ Huyền bám sát. Đến nơi, họ thấy hắn đang đứng bất động, dựa lưng vào tường, như đang chờ đợi.
“Ngươi nghĩ rằng có thể trốn thoát sao?” Tiểu Bảo hét lên, bước đến gần.
Hắn quay lại, lộ ra gương mặt ẩn dưới chiếc mũ. “Ngươi là ai? Tại sao lại theo ta?” Hắn hỏi, giọng đầy thách thức.
“Chúng ta không phải là kẻ thù,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Chúng ta chỉ muốn biết về nhóm cướp này. Hãy nói cho chúng tôi biết, và có thể chúng tôi sẽ để ngươi đi.”
Hắn cười khẩy. “Tại sao ta phải tin tưởng các ngươi? Các ngươi không biết gì về bọn ta cả!”
“Bọn cướp đã gây ra cái chết của nhiều người vô tội,” Lệ Huyền xen vào, ánh mắt không rời hắn. “Nếu ngươi không hợp tác, sẽ không có ai cứu được ngươi đâu.”
Hắn nhìn họ, dường như đang cân nhắc. “Các ngươi không biết bọn ta nguy hiểm như thế nào đâu,” hắn nói, nhưng có vẻ đã có chút dao động.
“Vậy hãy cho chúng tôi biết,” Tiểu Bảo nói, tiến lại gần hơn. “Chúng tôi có thể giúp đỡ. Nếu ngươi nói ra sự thật, có thể chúng tôi sẽ không giao ngươi cho nhà chức trách.”
Bóng người nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt bỗng trở nên hoài nghi. “Ta không thể tin các ngươi. Nhưng… nếu các ngươi muốn biết, hãy đến chỗ bọn ta vào đêm không trăng tiếp theo. Tại một kho hàng bỏ hoang bên ngoài thành phố.”
“Chờ đã!” Lệ Huyền kêu lên. “Ngươi có chắc là bọn chúng sẽ không giết ngươi nếu ngươi đến đó?”
“Ta sẽ tìm cách,” hắn trả lời, rồi quay người định bỏ đi. Nhưng Tiểu Bảo nhanh chóng giữ hắn lại.
“Không! Nếu ngươi muốn sống, hãy cùng chúng ta. Chúng tôi có thể bảo vệ ngươi!” Tiểu Bảo nói, hy vọng hắn sẽ đồng ý.
“Hắn không đáng tin cậy,” Lệ Huyền khuyên. “Chúng ta không thể đặt cược vào một kẻ như vậy.”
“Nhưng hắn là cơ hội duy nhất của chúng ta,” Tiểu Bảo kiên quyết. “Hãy để hắn đi cùng chúng ta. Chúng ta cần có một lợi thế.”
Sau một hồi lưỡng lự, bóng người gật đầu. “Được, ta sẽ đi cùng các ngươi. Nhưng nếu có điều gì xảy ra, ta sẽ không ngần ngại phản bội lại các ngươi!”
“Chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra,” Tiểu Bảo khẳng định. “Hãy tin tưởng chúng tôi.”
Bằng cách đó, họ dẫn theo bóng người này quay trở lại chỗ nhóm của mình. Trương Vũ đang đứng chờ, lo lắng nhìn theo hướng họ quay về.
“Ngươi đã gặp hắn?” Trương Vũ hỏi.
“Có. Hắn biết một số thông tin về nhóm cướp,” Tiểu Bảo nói. “Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho cuộc đối đầu sắp tới.”
Bóng người gật đầu, dường như đã hiểu tình hình. “Tên tôi là Đạo. Tôi đã tham gia vào nhóm cướp, nhưng tôi muốn thoát ra. Hãy giúp tôi!”
“Ngươi cần phải chứng minh sự đáng tin cậy của mình,” Lệ Huyền cảnh cáo. “Chúng ta không thể để ngươi lừa dối.”
“Ta sẽ làm tất cả để chứng minh,” Đạo đáp, ánh mắt chân thành hơn.
Họ cùng nhau lên kế hoạch. Tiểu Bảo đặt ra các bước cần thực hiện để chuẩn bị cho đêm không trăng tiếp theo. “Đạo, ngươi cần cung cấp thông tin cụ thể về địa điểm và số lượng người trong nhóm cướp,” Tiểu Bảo yêu cầu.
“Được,” Đạo nói, “Bọn chúng thường tụ tập ở kho hàng bỏ hoang, nơi chúng ta sẽ gặp nhau.”
“Chúng ta cũng cần một số vũ khí để tự bảo vệ,” Lệ Huyền thêm vào. “Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Tiểu Bảo gật đầu. “Tôi sẽ tìm cách kiếm một số vũ khí tạm thời. Trong khi đó, hãy giữ Đạo an toàn và tiếp tục thu thập thông tin từ hắn.”
Nhóm bắt đầu làm việc, chuẩn bị cho cuộc đối đầu mà họ đã chờ đợi. Tiểu Bảo cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. Đêm không trăng tiếp theo sẽ là thời điểm quyết định, nơi mà công lý sẽ được thực thi.
Khi ánh đèn trong ngôi làng bắt đầu tắt dần, Tiểu Bảo biết rằng thời khắc lớn lao đang đến gần. Họ sẽ phải đối mặt với những kẻ cướp, nhưng anh tin rằng với sức mạnh của tình bạn và sự đoàn kết, họ có thể vượt qua mọi thử thách.