Đêm Không Trăng - Chương 4
Chương 4: Phân Tích Hiện Trường
Đêm không trăng đã đến, bầu không khí đặc quánh sự hồi hộp. Tiểu Bảo, Lệ Huyền, Trương Vũ và Đạo đứng ở một nơi an toàn, quan sát kho hàng bỏ hoang từ xa. Hơi thở của mọi người đều trở nên dồn dập, sự hồi hộp tràn ngập trong không gian.
“Bọn chúng thường tụ tập ở đâu?” Tiểu Bảo hỏi Đạo, ánh mắt kiên định.
“Ở phía bên trái kho, nơi có một chiếc thuyền cũ. Đó là nơi chúng cất giấu hàng hóa đánh cắp,” Đạo đáp, giọng hơi run. “Nhưng các ngươi phải cẩn thận, bọn chúng luôn có người canh gác.”
“Được,” Tiểu Bảo nói, “chúng ta sẽ phân chia lực lượng. Trương Vũ và Đạo sẽ ở lại đây để theo dõi. Lệ Huyền và tôi sẽ tiến vào kiểm tra tình hình.”
“Chúng ta không thể để lộ ra ý định của mình,” Lệ Huyền nhắc nhở, ánh mắt cảnh giác. “Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ không có cơ hội nào.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo đồng tình. “Hãy giữ liên lạc qua tín hiệu.”
Họ tách ra, Tiểu Bảo và Lệ Huyền nhẹ nhàng tiến về phía kho hàng. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, giữ yên lặng như những bóng ma. Khi đến gần, Tiểu Bảo lén lút quan sát. Anh thấy hai tên cướp đang đứng canh gác bên cạnh chiếc thuyền cũ.
“Chúng ta phải tìm một cách để đánh lạc hướng họ,” Tiểu Bảo thì thầm.
“Ta có thể làm cho một tiếng động ở phía bên kia,” Lệ Huyền gợi ý. “Họ sẽ bị phân tâm, và chúng ta có cơ hội để vào trong.”
Tiểu Bảo gật đầu, nghĩ một chút. “Được, nhưng phải nhanh chóng. Hãy dùng đá để tạo ra tiếng động.”
Lệ Huyền cẩn thận nhặt một viên đá, rồi ném nó vào một cái thùng rỗng ở phía bên kia. Tiếng vang vang lên khiến hai tên cướp giật mình, lập tức quay về phía phát ra tiếng động.
“Ngươi nghe thấy gì không?” Một tên cướp hỏi.
“Có lẽ chỉ là chuột,” tên còn lại đáp, không mấy nghi ngờ. Nhưng vẫn có vẻ lo lắng.
Nhân cơ hội đó, Tiểu Bảo và Lệ Huyền lén lút tiến vào trong kho. Bên trong, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu làm hiện lên những bóng đen lờ mờ. Họ nhìn thấy một số thùng hàng lớn, được chất đống lộn xộn.
“Chúng ta cần tìm bằng chứng,” Tiểu Bảo nói, quyết tâm trong ánh mắt. “Có thể ở đây có những tài liệu hoặc hàng hóa liên quan đến các vụ cướp.”
Lệ Huyền gật đầu, cùng anh tìm kiếm xung quanh. Họ mở từng thùng, tìm kiếm thông tin nhưng đều chỉ thấy những món hàng vô giá trị. Sự thất vọng dần len lỏi trong lòng.
“Có lẽ chúng ta nên kiểm tra bên kia,” Tiểu Bảo nói, chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở cuối kho. “Có thể ở đó có gì khác.”
Khi họ tiến lại gần cánh cửa, Tiểu Bảo cảm thấy tim đập nhanh hơn. Mở cửa, họ bước vào một căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ mờ. Trên một chiếc bàn cũ kỹ, một tờ giấy dày đặt đầy chữ viết nguệch ngoạc.
“Nhìn kìa!” Lệ Huyền chỉ vào tờ giấy. Tiểu Bảo nhanh chóng lại gần, đọc lướt qua.
“Đây là một danh sách các vụ cướp và mục tiêu mà bọn chúng đã nhắm đến!” anh nói, phấn khích. “Chúng ta phải ghi lại nó.”
Họ lấy ra một tờ giấy khác, bắt đầu chép lại nội dung. Trong khi Tiểu Bảo cẩn thận ghi chép, Lệ Huyền đứng canh chừng. Một lúc sau, Tiểu Bảo nghe thấy tiếng bước chân. “Có người đến!” anh thì thầm, vội vã cất giấy tờ vào túi.
“Chúng ta phải đi ngay!” Lệ Huyền gật đầu, hai người lén lút quay lại.
Khi họ chuẩn bị rời khỏi căn phòng, một tiếng hét vang lên từ bên ngoài. “Có kẻ đột nhập!” Một tên cướp hô lớn, và tiếng bước chân bắt đầu vang lên xung quanh.
“Chạy!” Tiểu Bảo hô, cả hai lao ra khỏi căn phòng, cố gắng tìm lối thoát. Họ chạy về phía cửa kho hàng, nhưng bọn cướp đã chặn đường.
“Đứng lại!” Một tên cướp quát, giơ dao về phía họ.
“Lẹ lên!” Lệ Huyền hô lớn, rút kiếm ra.
Tiểu Bảo không có vũ khí, nhưng anh không thể để Lệ Huyền một mình. “Tôi sẽ tìm cách tạo ra một tiếng động để đánh lạc hướng!” anh nghĩ, chạy về phía những thùng hàng và lật đổ chúng.
Khi thùng hàng đổ xuống, một tiếng ầm vang lên, thu hút sự chú ý của những tên cướp. Tiểu Bảo nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài, hô lớn, “Chạy đi, Lệ Huyền!”
Lệ Huyền, với khả năng chiến đấu của mình, một tay đánh bại một tên cướp, nhưng tên còn lại lao tới. “Lẹ lên, chúng ta không có thời gian!” cô hét.
Cả hai lao ra ngoài kho, nhưng bọn cướp đã đuổi theo sát sao. Tiểu Bảo chạy nhanh hơn, ánh mắt dõi theo Lệ Huyền.
“Hãy tới chỗ Trương Vũ và Đạo!” Tiểu Bảo kêu lớn. “Họ đang đợi ở đó!”
Cả hai băng qua khu chợ, lòng đầy lo lắng. Bọn cướp không ngừng đuổi theo, và Tiểu Bảo có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
“Chúng ta sắp tới rồi!” Lệ Huyền hô, chạy hết sức lực. “Chúng ta phải không để bị bắt!”
Đúng lúc đó, họ thấy Trương Vũ và Đạo đang đứng ở một góc đường, vẻ mặt lo lắng.
“Lẹ lên!” Trương Vũ hô lớn, thấy Tiểu Bảo và Lệ Huyền chạy tới.
Khi cả nhóm nhanh chóng lùi lại, bọn cướp đến nơi. Tiếng rống giận dữ vang lên, nhưng nhóm của Tiểu Bảo đã kịp thời tìm được chỗ trú ẩn.
“Chúng ta cần kế hoạch!” Tiểu Bảo nói, thở hổn hển. “Chúng ta không thể để bọn chúng tìm ra chúng ta.”
“Đúng vậy, chúng ta cần phải đối phó với bọn chúng trước khi chúng phát hiện ra chúng ta ở đây,” Lệ Huyền nói, ánh mắt kiên định.
Tiểu Bảo gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng họ đã có một bước tiến lớn trong việc điều tra vụ án, nhưng bọn cướp vẫn đang lẩn khuất, và cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Công lý sẽ phải được thực thi, và họ sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.