Đêm Không Trăng - Chương 5
Chương 5: Mối Quan Hệ Bí Ẩn
Khi trời sáng dần, bầu không khí căng thẳng trong nhóm Tiểu Bảo không hề giảm. Họ đã quay lại một ngôi nhà cũ, nơi mà Trương Vũ và Đạo đứng canh gác suốt đêm. Tiếng gió thổi qua khe cửa làm mọi người cảm thấy lạnh lẽo, nhưng lòng quyết tâm của họ vẫn ấm áp.
“Chúng ta cần phân tích thông tin mà chúng ta đã thu thập được,” Tiểu Bảo bắt đầu, đặt một tấm bản đồ thành phố lên bàn. “Đạo, hãy cho chúng tôi biết thêm về các vụ cướp mà bọn chúng đã thực hiện.”
Đạo ngồi xuống, gương mặt nghiêm trọng. “Trong danh sách mà các ngươi tìm thấy, có nhiều vụ cướp liên quan đến những thương gia lớn trong thành phố. Tất cả các nạn nhân đều có một điểm chung: họ từng tham gia vào các vụ thương thảo lớn.”
“Các thương gia lớn?” Trương Vũ nhíu mày. “Có phải họ đã bị bọn cướp nhắm đến vì lý do gì không?”
“Có thể bọn chúng muốn chiếm đoạt tài sản của họ hoặc loại bỏ những người cản đường,” Lệ Huyền suy đoán. “Nhưng còn điều gì bí ẩn hơn nữa không?”
Tiểu Bảo gật đầu. “Đúng vậy. Bọn cướp không chỉ đơn giản là một băng nhóm cướp bóc. Chúng ta cần xác định xem liệu có ai đứng sau bọn chúng hay không.”
Đạo mím môi, như thể đang nhớ lại điều gì. “Tôi nghe đồn rằng có một tên đầu sỏ đứng sau mọi việc. Hắn được gọi là Hắc Long. Hắn không chỉ là một tên cướp, mà còn có quan hệ với một số quan chức trong triều đình.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt ánh lên sự nghi ngờ. “Nếu Hắc Long có quan hệ với triều đình, thì bọn cướp này không chỉ là vấn đề của riêng chúng ta nữa. Đây có thể là một âm mưu lớn.”
“Nhưng chúng ta sẽ tìm hắn ở đâu?” Trương Vũ hỏi. “Hắn không phải là một kẻ dễ dàng tiếp cận.”
Tiểu Bảo gật đầu, cảm thấy rằng họ cần phải tìm cách thu hút sự chú ý của Hắc Long. “Chúng ta có thể giả vờ tổ chức một buổi giao dịch lớn, thu hút bọn cướp đến. Nếu Hắc Long có mặt, chúng ta sẽ có cơ hội gặp hắn.”
“Nhưng điều đó có thể rất nguy hiểm,” Đạo cảnh báo. “Hắn có thể không tha cho chúng ta nếu phát hiện ra kế hoạch.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo đồng ý, “nhưng nếu không làm gì, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra sự thật.”
Lệ Huyền nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt kiên quyết. “Tôi sẽ tham gia. Chúng ta cần một người như ngươi để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ.”
“Còn ta, ta sẽ lo phần bảo vệ,” Trương Vũ nói. “Chúng ta cần phải sắp xếp mọi thứ thật cẩn thận.”
“Vậy thì chúng ta cần phải bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy quyết tâm. “Cần một kế hoạch chi tiết và phải có người đáng tin cậy để tham gia.”
Nhóm bắt đầu bàn bạc, phân chia nhiệm vụ và lập kế hoạch cho buổi giao dịch giả. Tiểu Bảo đảm bảo rằng mọi thứ phải được thực hiện bí mật. Họ quyết định sẽ giả vờ là những thương gia từ nơi khác đến, hứa hẹn sẽ mang lại một mẻ lợi lớn cho băng nhóm cướp.
Đêm tiếp theo, mọi thứ đã sẵn sàng. Họ đã chuẩn bị một khu vực ở ngoại ô thành phố, nơi họ sẽ tổ chức giao dịch giả. Tiểu Bảo mặc một bộ quần áo thương nhân, cố gắng tạo ra hình ảnh tin cậy.
“Chúng ta sẽ thu hút sự chú ý của Hắc Long,” Tiểu Bảo nhắc lại một lần nữa. “Nếu hắn thực sự đến, chúng ta sẽ có cơ hội để bắt hắn.”
“Và nếu hắn không đến?” Đạo hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Thì chúng ta sẽ phải tìm cách để tạo ra sự nghi ngờ,” Lệ Huyền nói. “Bằng cách nào đó, chúng ta cần phải khiến cho bọn cướp phải rời khỏi nơi ẩn náu của chúng.”
Khi đêm xuống, bầu không khí trở nên căng thẳng. Tiếng gió thổi lạnh lẽo và những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen tối. Tiểu Bảo đứng giữa khu vực tổ chức, nhìn về phía con đường. Họ đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo, nhưng lòng anh vẫn cảm thấy hồi hộp.
“Bọn chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này,” Tiểu Bảo nói. “Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Thời gian trôi qua, và một giờ sau, một nhóm người xuất hiện từ bóng tối. Họ mặc áo choàng đen, ánh mắt lấp lánh sự nghi ngờ.
“Hãy cho chúng ta biết các ngươi là ai và tại sao lại có mặt ở đây,” một tên trong nhóm lớn tiếng hỏi.
“Chúng tôi là những thương gia,” Tiểu Bảo nói, cố giữ giọng bình tĩnh. “Chúng tôi có một giao dịch lớn, và chúng tôi đang tìm kiếm những đối tác tin cậy.”
“Giao dịch gì?” Tên cướp hỏi, vẻ mặt lạnh lùng.
Tiểu Bảo nhanh chóng lấy ra một số đồng tiền giả và những bản hợp đồng. “Chúng tôi có một lượng hàng hóa lớn. Đây là bản hợp đồng có thể mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta.”
“Và tại sao chúng ta nên tin các ngươi?” Tên cướp nói, ánh mắt vẫn cảnh giác.
“Bởi vì chúng tôi đã biết về Hắc Long,” Tiểu Bảo đáp, cố tạo vẻ tự tin. “Chúng tôi muốn hợp tác với hắn.”
Tên cướp khẽ nhướng mày, có vẻ đã bắt đầu quan tâm. “Hắc Long không phải là người dễ dàng tiếp cận.”
“Tôi biết,” Tiểu Bảo nói, “nhưng nếu hắn đến, tôi đảm bảo rằng đây sẽ là cơ hội không thể bỏ lỡ.”
Sau một hồi trao đổi, tên cướp bỗng quay sang gọi nhóm của hắn. “Chúng ta sẽ thông báo cho Hắc Long biết về các ngươi. Nếu hắn quyết định tham gia, các ngươi sẽ có cơ hội gặp hắn.”
Tiểu Bảo và Lệ Huyền nhìn nhau, lòng đầy hy vọng. Họ đã gần gũi hơn với mục tiêu của mình. Tuy nhiên, mối nguy hiểm vẫn còn rình rập, và mọi thứ chưa chắc đã diễn ra suôn sẻ như họ mong muốn.
“Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho mọi khả năng,” Tiểu Bảo nói, nhìn về phía những bóng người đang lẩn khuất trong đêm tối. “Và nếu Hắc Long đến, chúng ta phải nhanh chóng hành động.”
Bầu không khí nặng nề, nhưng tất cả đều biết rằng họ đã đi được một bước quan trọng trên con đường tìm kiếm công lý. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, và cuộc chiến của họ vẫn còn dài phía trước.