Đêm Không Trăng - Chương 6
Chương 6: Sự Xuất Hiện Của Một Đồng Minh
Tiếng bước chân trong bóng tối dần trở nên rõ ràng hơn. Tiểu Bảo và Lệ Huyền đứng ở bên ngoài khu vực giao dịch giả, lòng hồi hộp khi nghe thấy tiếng nói từ nhóm cướp. Họ biết rằng thời gian đang trôi qua, và Hắc Long có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Ngươi có chắc rằng bọn cướp sẽ thông báo cho Hắc Long không?” Lệ Huyền hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Chúng ta chỉ có thể hy vọng,” Tiểu Bảo đáp, cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Nếu hắn đến, đây sẽ là cơ hội tốt nhất để chúng ta tìm ra sự thật.”
Chỉ một lát sau, một tên cướp trong nhóm quay lại, gương mặt đầy nghi ngờ. “Hắc Long đã đồng ý gặp các ngươi,” hắn nói. “Nhưng chỉ khi các ngươi chứng minh được giá trị của mình.”
“Chúng tôi sẵn sàng,” Tiểu Bảo khẳng định. “Hãy cho chúng tôi biết những gì cần thiết.”
Tên cướp gật đầu và dẫn họ vào trong. Bầu không khí trở nên căng thẳng, mỗi bước đi đều khiến Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp. Họ đi qua một khu vực tối tăm, nơi ánh đèn lờ mờ chỉ vừa đủ để nhìn thấy những bóng người.
Khi họ đến một căn phòng lớn hơn, Tiểu Bảo thấy Hắc Long đang ngồi ở giữa, vây quanh bởi những tên cướp khác. Hắn mặc một bộ quần áo đen, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao. “Các ngươi là ai?” hắn hỏi, giọng điệu đầy quyền uy.
“Chúng tôi là những thương nhân đang tìm kiếm cơ hội,” Tiểu Bảo tự tin bước lên, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng tôi biết về những vụ cướp mà bọn ngươi đã thực hiện và muốn hợp tác.”
Hắc Long híp mắt lại, như thể đang xem xét Tiểu Bảo. “Hợp tác như thế nào?”
“Chúng tôi có thông tin về một mẻ hàng lớn mà bọn ngươi có thể lấy được,” Tiểu Bảo nói, cố gắng tạo ra sự hấp dẫn. “Nếu bọn ngươi giúp đỡ chúng tôi, chúng ta có thể chia sẻ lợi nhuận.”
“Thông tin gì?” Hắc Long hỏi, giọng vẫn bình thản nhưng có phần quan tâm.
“Chúng tôi đã nghe được rằng một số thương gia lớn đang tổ chức giao dịch tại một nhà kho bên ngoài thành phố vào đêm mai,” Tiểu Bảo đáp. “Nếu bọn ngươi đến đó, có thể sẽ có lợi cho các ngươi.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi?” Hắc Long cười khẩy. “Bọn ta không dễ dàng bị lừa như vậy.”
Tiểu Bảo cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán. “Nhưng nếu không thử, bọn ngươi sẽ không bao giờ biết được,” anh nói, cố gắng thuyết phục. “Đó là cơ hội hiếm có.”
Một sự im lặng bao trùm căn phòng, và Tiểu Bảo cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hắn nhìn sang Lệ Huyền, người vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt kiên định.
Cuối cùng, Hắc Long lên tiếng. “Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng nếu ngươi lừa ta, ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Cảm ơn!” Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng phần nào được gỡ bỏ. “Chúng tôi sẽ cung cấp thêm thông tin cụ thể.”
Nhóm cướp rời khỏi căn phòng, để lại Hắc Long cùng Tiểu Bảo và Lệ Huyền. Lúc này, Tiểu Bảo mới có cơ hội quan sát kỹ lưỡng tên đầu sỏ này. Hắn có vẻ lạnh lùng và thông minh, nhưng Tiểu Bảo cảm nhận được sự tàn nhẫn trong ánh mắt.
“Hãy nói cho ta biết một điều,” Hắc Long bắt đầu, “Tại sao các ngươi lại dám mạo hiểm như vậy? Các ngươi có điều gì muốn đạt được không?”
“Chúng tôi chỉ muốn đưa bọn ngươi ra trước công lý,” Tiểu Bảo đáp, không chần chừ.
Hắc Long cười lớn. “Công lý? Trong thế giới này, chỉ có sức mạnh mới có thể quyết định mọi thứ.”
Tiểu Bảo cảm thấy một sự đe dọa trong lời nói của hắn. “Có thể, nhưng sức mạnh không thể tồn tại mãi mãi. Sẽ luôn có một ngày công lý lên ngôi.”
Hắc Long nhếch mép cười. “Ngươi có vẻ rất kiên quyết. Nhưng ta không chắc rằng điều đó sẽ xảy ra với ngươi.”
Khi cuộc trò chuyện diễn ra, Lệ Huyền đứng bên cạnh, cảm thấy một sự căng thẳng giữa Tiểu Bảo và Hắc Long. Cô nhận ra rằng nếu không cẩn thận, mọi thứ có thể đi theo chiều hướng xấu.
Bỗng nhiên, một tên cướp khác bước vào và thì thầm điều gì đó vào tai Hắc Long. Khuôn mặt của Hắc Long lập tức trở nên nghiêm túc. “Được, ta sẽ gặp các ngươi vào đêm mai tại kho hàng. Nếu ngươi nói thật, ta sẽ giúp đỡ.”
“Cảm ơn, Hắc Long,” Tiểu Bảo nói, cố gắng duy trì vẻ tự tin. “Chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Tiểu Bảo và Lệ Huyền rời khỏi căn phòng, cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng.
“Ngươi có chắc rằng mọi thứ sẽ ổn không?” Lệ Huyền hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chúng ta đã có được cơ hội,” Tiểu Bảo nói, “nhưng vẫn cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Hắc Long không phải là một kẻ dễ chơi.”
“Ta đồng ý. Nhưng nếu chúng ta có thể theo dõi hắn, có thể sẽ phát hiện ra nhiều điều hơn nữa,” Lệ Huyền đề xuất.
“Chúng ta cần một kế hoạch cụ thể,” Tiểu Bảo nói, cảm giác quyết tâm tràn ngập. “Hãy đảm bảo rằng mọi người đều biết nhiệm vụ của mình. Chúng ta sẽ không chỉ bắt Hắc Long, mà còn phải triệt hạ băng nhóm này.”
Trở về ngôi nhà của họ, cả nhóm bắt đầu lên kế hoạch cho đêm tiếp theo. Tiểu Bảo cảm thấy bầu không khí căng thẳng nhưng đầy hy vọng. Họ đã tiến một bước quan trọng, và sẵn sàng đối mặt với những thách thức phía trước.
Công lý sẽ phải được thực thi, và Tiểu Bảo biết rằng anh sẽ không bao giờ từ bỏ.