Đêm Thần Đèn Thoát Khỏi Chiếc Đèn - Chương 3
Chương 3: Cái Giá Của Tự Do
Trên con đường trở về từ ngôi đền đầu tiên, Ali và thần đèn dừng chân nghỉ ngơi dưới một tán cây rộng lớn. Bầu trời đêm đầy sao trải dài trên cao, lấp lánh như những viên ngọc. Ánh trăng soi sáng khiến khuôn mặt thần đèn trở nên hiền hòa và thoáng buồn.
Ali nhìn thần đèn, tò mò hỏi, “Thần đèn, ngươi có thể kể thêm về những gì đã xảy ra không? Ngươi từng là một chiến binh vĩ đại, vậy tại sao lại có người muốn giam cầm ngươi vào chiếc đèn?”
Thần đèn thở dài, đôi mắt như lạc vào ký ức xa xôi. “Đó là một câu chuyện dài và đau thương, Ali. Nhiều năm trước, ta đã là một trong những chiến binh bảo vệ Vương quốc Abdar. Cùng chiến đấu bên cạnh ta là một người bạn tên Zafir. Chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng chia sẻ giấc mơ bảo vệ vùng đất này.”
Ali ngạc nhiên. “Vậy… Zafir là người đã phản bội ngươi sao?”
Thần đèn gật đầu, ánh mắt buồn bã. “Phải. Zafir vốn dĩ là một người tốt, nhưng lòng tham và khao khát quyền lực đã khiến hắn thay đổi. Một ngày nọ, chúng ta tìm thấy chiếc đèn cổ này trong một ngôi đền bỏ hoang. Hắn biết trong đèn có một sức mạnh vô tận và quyết định chiếm đoạt nó. Khi ta ngăn cản, hắn dùng phép thuật bóng tối nguyền rủa ta và nhốt ta vào chính chiếc đèn mà ta từng bảo vệ.”
Ali lặng người. “Vậy mảnh linh hồn bị chia nhỏ là do lời nguyền đó?”
“Đúng vậy,” thần đèn trả lời. “Khi bị phong ấn, linh hồn của ta bị xé thành ba mảnh và phân tán đi khắp nơi. Chỉ khi chúng ta thu thập đủ ba mảnh linh hồn, lời nguyền mới có thể bị phá bỏ và ta mới được tự do.”
Ali nhìn thần đèn, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Ngươi là một chiến binh dũng cảm và đã bị giam cầm quá lâu. Ta đã hứa sẽ giúp ngươi, và ta sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta sẽ tìm được những mảnh linh hồn còn lại.”
Thần đèn mỉm cười, biết ơn Ali. “Cảm ơn ngươi, Ali. Nhưng ngươi nên biết rằng con đường phía trước không dễ dàng. Mỗi mảnh linh hồn đều ẩn chứa một phần ký ức đau thương của ta, và để lấy được nó, ngươi phải đối mặt với những thử thách không chỉ đòi hỏi sức mạnh mà còn là lòng kiên định.”
Ali gật đầu, tay siết chặt lại. “Ta đã sẵn sàng. Hãy nói cho ta biết mảnh linh hồn tiếp theo ở đâu.”
Thần đèn chỉ về phía đông, nơi những dãy núi cao vút lên như đang xuyên qua bầu trời đêm. “Mảnh linh hồn tiếp theo của ta nằm ở Vực Sầu, một nơi được cho là không có đường ra. Người ta đồn rằng những ai bước vào đó đều phải đối mặt với nỗi sợ hãi và nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng mình. Nhiều người đã bị lạc trong đó và không bao giờ trở về.”
Ali mỉm cười, không chút e ngại. “Vực Sầu ư? Nghe như một thử thách thú vị. Ta sẽ vượt qua nó.”
Họ tiếp tục cuộc hành trình đến Vực Sầu. Sau vài ngày vượt qua những vùng núi đá hiểm trở, cuối cùng họ cũng đến được mép vực. Một màn sương dày đặc phủ kín, không gian yên lặng đến đáng sợ. Ali cảm thấy một cảm giác lạ lùng bao trùm, như thể mỗi bước chân anh tiến vào đều bị kìm hãm bởi một sức mạnh vô hình.
“Ngươi có chắc muốn tiếp tục chứ, Ali?” thần đèn hỏi, giọng hơi lo lắng.
Ali kiên quyết gật đầu. “Ta không phải là người bỏ cuộc. Ta đã hứa sẽ giúp ngươi, và ta không để bất kỳ thứ gì ngăn cản chúng ta.”
Bước vào Vực Sầu, Ali và thần đèn ngay lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo len lỏi qua từng thớ thịt. Trước mắt họ là một con đường hẹp với những tảng đá sắc nhọn. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn Ali mang theo chỉ đủ để soi sáng vài bước trước mặt, làm cho không gian càng thêm phần đáng sợ.
Đột nhiên, một bóng người lờ mờ xuất hiện trước mặt họ. Đó là một hình ảnh mờ nhạt của Zafir, đôi mắt hắn đầy tức giận và căm phẫn. “Ngươi nghĩ rằng có thể phá bỏ lời nguyền sao, thần đèn? Ngươi không bao giờ thoát khỏi ta!”
Thần đèn lùi lại, trong khi Ali đứng chắn trước. “Ngươi không thể làm gì để ngăn cản chúng ta, Zafir!” Ali nói lớn.
Bóng ma của Zafir cười khẩy. “Ngươi không hiểu gì cả, con người. Vực Sầu này chính là nơi phản ánh những nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng ngươi. Và nếu ngươi không đủ mạnh để vượt qua nỗi sợ của mình, ngươi sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.”
Lời nói của Zafir làm Ali có chút bối rối, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh nhắm mắt, hít thở sâu, và khi mở mắt ra, bóng của Zafir đã tan biến, chỉ để lại một con đường tối tăm trước mặt.
“Ali, ngươi thật sự đã vượt qua được ảo ảnh của hắn,” thần đèn ngạc nhiên, ánh mắt đầy khâm phục.
“Ta chỉ cần tin vào bản thân mình,” Ali đáp, nở một nụ cười nhẹ. “Ngươi đã ở bên cạnh ta, và ta biết rằng chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.”
Họ tiếp tục tiến về phía trước, đến khi nhìn thấy một hốc đá nhỏ, bên trong là một mảnh linh hồn sáng rực, lơ lửng trong không trung. Ali nhẹ nhàng tiến đến và chạm vào mảnh linh hồn, cảm nhận một sức mạnh dâng trào trong tim. Một cơn đau nhói qua đầu, và anh thấy thoáng qua ký ức của thần đèn – những hình ảnh đau thương về sự phản bội và mất mát.
Nhưng thay vì chùn bước, Ali càng quyết tâm hơn. Anh quay lại, trao mảnh linh hồn cho thần đèn. “Chúng ta đã có mảnh thứ hai. Chỉ còn một mảnh nữa thôi.”
Thần đèn cầm lấy mảnh linh hồn, vẻ mặt xúc động và đầy cảm kích. “Ngươi thật sự là người đồng hành đáng tin cậy, Ali. Ta tin rằng với sự giúp đỡ của ngươi, giấc mơ tự do của ta sẽ sớm thành hiện thực.”
Hai người rời khỏi Vực Sầu, và khi họ bước ra khỏi màn sương, ánh sáng mặt trời rực rỡ chào đón, như báo hiệu một chặng đường mới và hy vọng lớn lao cho cả hai.