Đêm Thần Đèn Thoát Khỏi Chiếc Đèn - Chương 4
Chương 4: Hành Trình Đầu Tiên – Thần Đèn Bị Tổn Thương
Ali và thần đèn đã thu được mảnh linh hồn thứ hai, nhưng hành trình còn lại vẫn đầy gian nan. Để giải phóng hoàn toàn thần đèn khỏi lời nguyền, họ cần mảnh linh hồn cuối cùng, được giấu tại một ngôi đền cổ nằm sâu trong rừng rậm.
Sau nhiều ngày đi qua những vùng đất hoang vu và hiểm trở, cuối cùng họ cũng đến rìa của khu rừng huyền bí. Bầu trời u ám, gió thổi rít qua những tán cây, tạo thành những âm thanh rợn người. Ali cảm nhận được bầu không khí nặng nề, như thể khu rừng này đang che giấu những bí mật tăm tối.
“Ngôi đền nằm ở trung tâm khu rừng này,” thần đèn nói, ánh mắt đầy căng thẳng. “Nhưng ngươi nên biết, mảnh linh hồn cuối cùng chứa đựng nỗi đau lớn nhất của ta – ký ức về sự phản bội. Nó là phần linh hồn yếu đuối và dễ tổn thương nhất của ta.”
Ali nhìn thần đèn với sự đồng cảm. “Ta sẽ không để ngươi chịu đựng một mình. Hãy cùng nhau đối mặt với quá khứ và giành lấy tự do.”
Cả hai tiến vào rừng sâu, vượt qua những con đường hẹp và âm u. Khi đến gần trung tâm khu rừng, họ nhìn thấy ngôi đền cổ xưa, bị bao phủ bởi dây leo và rêu phong. Mọi thứ ở đây dường như đã bị thời gian bỏ quên, nhưng không gian xung quanh lại tràn đầy sức mạnh u ám và bí ẩn.
Ali nhìn thần đèn, gật đầu ra hiệu rằng họ đã sẵn sàng. Họ bước vào ngôi đền và ngay lập tức cảm thấy không khí lạnh lẽo tràn ngập. Một giọng nói vang lên từ đâu đó, giọng nói trầm và sâu như vọng lại từ hàng thế kỷ trước.
“Cuối cùng ngươi đã đến, thần đèn…” Giọng nói đó vang lên khắp mọi nơi trong đền, khiến Ali phải cảnh giác nhìn quanh.
Thần đèn nắm chặt tay lại, đôi mắt ánh lên vẻ căm hận. “Zafir, kẻ phản bội! Ngươi đã giam cầm ta suốt bao năm tháng, cướp đi tự do của ta và khiến ta phải sống trong sự cô độc. Nhưng hôm nay ta sẽ chấm dứt tất cả.”
Từ trong bóng tối, bóng hình của Zafir dần hiện ra, lạnh lùng và đầy kiêu ngạo. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể giải thoát bản thân chỉ bằng cách thu thập ba mảnh linh hồn sao? Ta đã nguyền rủa ngươi mãi mãi phải phục vụ trong chiếc đèn, và không ai có thể thay đổi điều đó.”
Ali đứng chắn trước thần đèn, đối mặt với Zafir. “Ngươi đã sử dụng sức mạnh của mình để gây đau khổ cho người khác. Nhưng bây giờ ngươi sẽ phải trả giá.”
Zafir cười khinh bỉ. “Ngươi nghĩ rằng một con người như ngươi có thể chống lại ta sao? Ngươi sẽ chỉ trở thành một nạn nhân khác trong kế hoạch của ta thôi.”
Ngay lập tức, Zafir giơ tay, tung ra một luồng sức mạnh đen tối bao trùm lấy Ali. Thần đèn phản ứng nhanh, tạo ra một vòng bảo vệ bao quanh Ali để ngăn cản sự tấn công của Zafir.
“Ngươi đã đi xa quá rồi, Zafir,” thần đèn nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Ngươi có thể hủy hoại quá khứ của ta, nhưng ngươi không thể ngăn cản ta lấy lại tự do.”
Zafir gầm lên, đôi mắt đỏ rực vì tức giận. “Nếu ngươi muốn tự do, hãy thử vượt qua chính nỗi đau của ngươi.”
Ngay lập tức, hình ảnh trong ngôi đền thay đổi. Ali và thần đèn bị cuốn vào một thế giới ảo ảnh, nơi ký ức đau đớn nhất của thần đèn hiện ra. Ali thấy cảnh thần đèn và Zafir từng là bạn thân, cùng nhau chiến đấu bảo vệ vương quốc, rồi chứng kiến khoảnh khắc Zafir âm mưu và phản bội thần đèn, nhốt ông vào chiếc đèn. Nỗi đau và sự phản bội tràn ngập trong ánh mắt thần đèn.
Ali nhìn sang thần đèn, thấy ông đang run rẩy, như thể nỗi đau của quá khứ đang nghiền nát ông từ bên trong. Ali nắm chặt tay thần đèn, nói với giọng kiên định, “Hãy để quá khứ trôi qua, thần đèn. Ngươi đã tìm được tự do khi quyết định chống lại Zafir. Ta ở đây để giúp ngươi, chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Những lời nói của Ali như một ánh sáng xua tan bóng tối. Thần đèn lấy lại sức mạnh và nắm chặt tay Ali. Cả hai quay lại đối mặt với Zafir, người đang đứng đó, bất lực trước tình bạn chân thành của Ali và thần đèn.
“Ngươi đã giam cầm ta quá lâu, Zafir. Nhưng giờ đây, ta đã nhận ra rằng sức mạnh thực sự không phải ở lời nguyền hay quyền lực, mà ở sự giải thoát khỏi hận thù và quá khứ.”
Với những lời đó, thần đèn tỏa ra một ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng này xé toạc ảo ảnh và phá tan bóng tối bao phủ ngôi đền. Mảnh linh hồn cuối cùng của thần đèn bay lên, hợp nhất với ông, giải phóng sức mạnh và sự tự do hoàn toàn.
Zafir bị ánh sáng bao phủ, hét lên trong đau đớn trước khi tan biến vào hư vô. Không còn gì ngăn cản, thần đèn nhìn Ali, ánh mắt đầy sự biết ơn và thanh thản.
“Ali, ngươi đã giúp ta tìm lại chính mình. Cuối cùng, ta đã được tự do.”
Ali mỉm cười, cảm thấy tự hào về hành trình đã cùng thần đèn vượt qua. “Bây giờ ngươi có thể sống cuộc đời mà ngươi đã mong ước.”
Thần đèn cúi đầu cảm kích. “Cảm ơn ngươi, Ali. Nếu không có lòng dũng cảm và sự chân thành của ngươi, ta sẽ mãi mãi bị giam cầm trong bóng tối.”
Ali gật đầu. “Chúng ta là bạn bè, và bạn bè sẽ luôn giúp đỡ nhau.”
Hai người bước ra khỏi ngôi đền cổ. Ánh sáng ban mai bắt đầu chiếu sáng khu rừng, và một cảm giác thanh bình tràn ngập không gian. Thần đèn, giờ đây không còn là một linh hồn bị giam cầm, tự do bước đi giữa thế giới mà ông từng bảo vệ, để lại phía sau quá khứ đau buồn và hướng về một tương lai mới đầy hy vọng và tự do.