Di Sản Của Một Bác Sĩ - Chương 2
Chương 2: Cuộc Tấn Công Đầu Tiên
Cơn gió lạnh từ biển thổi vào thành phố Carthage, mang theo một cảm giác bất an. Mặt trời vừa ló dạng, nhưng bầu không khí đã nặng nề vì những tin đồn về cuộc tấn công từ quân đội La Mã. Arion thức dậy sớm, tràn đầy lo lắng, và quyết định ra ngoài để tìm hiểu tình hình.
Trên đường phố đông đúc, người dân đang tụ tập, bàn tán về cuộc chiến sắp xảy ra. Tiếng nói ồn ào vang vọng khắp nơi, tạo ra một cảm giác hỗn loạn. Khi Arion tiến gần, ông nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Chúng ta không thể để cho La Mã chiếm lấy thành phố!” Kalon đứng giữa đám đông, mắt anh lấp lánh sự quyết tâm. “Chúng ta phải chiến đấu và bảo vệ quê hương!”
“Đúng vậy!” Một người dân lớn tuổi hô hào. “Chúng ta không thể đầu hàng. Carthage là nhà của chúng ta!”
Arion tiến lại gần và đặt tay lên vai Kalon. “Chúng ta cần phải giữ bình tĩnh. Những người bị thương sẽ cần chúng ta,” ông nói, giọng kiên định. “Mọi người hãy chuẩn bị. Chúng ta sẽ cần nhiều bác sĩ hơn để chữa trị.”
“Ngươi nói đúng, Arion,” Kalon thừa nhận, nhưng ánh mắt anh vẫn đượm buồn. “Tôi sẽ đi tập hợp các chiến binh. Họ cần một lãnh đạo.”
“Cẩn thận!” Arion cảnh báo. “Cuộc chiến này sẽ không dễ dàng. Hãy bảo vệ bản thân trước tiên.”
Khi mặt trời đã lên cao, tiếng trống trận bắt đầu vang vọng khắp thành phố. Đó là tín hiệu cho quân đội La Mã đang tiến gần. Arion quay lại phòng khám, nơi mà ông cùng Mira và những bác sĩ khác đang chuẩn bị. Họ đã thu thập được một số thảo dược và băng gạc, nhưng liệu có đủ cho một trận chiến lớn?
“Mira, chúng ta cần thêm thuốc,” Arion nói, khi nhìn vào những vết thương mà họ đã chuẩn bị. “Tôi sợ rằng hôm nay sẽ có nhiều người bị thương.”
“Tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng tôi không biết còn gì để thu thập,” Mira thở dài, vẻ mặt u ám. “Chúng ta phải làm điều gì đó trước khi quá muộn.”
Arion gật đầu, không thể để những nỗi lo lắng khiến mình chùn bước. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình.”
Trận chiến đầu tiên diễn ra khi ánh mặt trời bắt đầu lặn. Tiếng gầm rú vang vọng từ phía chiến trường. Arion cùng nhóm bác sĩ nhanh chóng đến nơi, nơi mà quân đội Carthage đang giao tranh với đối thủ. Khung cảnh thật hỗn loạn, ánh lửa từ những đám cháy thắp sáng bầu trời, và tiếng la hét của những người chiến đấu khiến lòng người lạnh gáy.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Một chiến binh bị thương được đưa đến gần Arion. Mặt anh ta đẫm mồ hôi, với vết thương sâu trên vai. “Tôi không thể chịu đựng thêm nữa!”
Arion vội vàng kiểm tra vết thương. “Kalon! Giúp tôi!” Ông gọi, trong khi cẩn thận băng bó cho chiến binh.
“Cẩn thận, hãy giữ bình tĩnh!” Kalon nói, chạy đến giúp đỡ. “Tôi sẽ giữ lấy cánh tay của ngươi.”
“Chúng ta cần nhiều băng hơn!” Arion nói. “Mira, có thuốc giảm đau không?”
“Tôi đã chuẩn bị,” Mira đáp, nhanh chóng lấy ra một bình thuốc. “Hãy cho anh ta một liều!”
Khi Arion giúp đỡ những người bị thương, ông không thể không cảm thấy nỗi đau của họ. Mỗi người đều là một câu chuyện, một giấc mơ chưa hoàn thành. “Hãy giữ vững lòng tin!” ông động viên, “Chúng ta sẽ cứu sống các ngươi!”
Sau khi đã xử lý cho nhiều binh sĩ, Arion cảm thấy mệt mỏi nhưng không thể dừng lại. Giữa lúc ông đang băng bó cho một người lính, Kalon xuất hiện với vẻ mặt lo lắng.
“Arion!” Kalon kêu lên. “Chúng ta cần phải rút lui! Quân La Mã đang áp đảo!”
“Chúng ta không thể bỏ cuộc!” Arion kiên quyết. “Chúng ta cần phải cứu những người còn lại!”
“Nhưng chúng ta không thể cứu tất cả,” Kalon nói, giọng đầy căng thẳng. “Hãy nghĩ đến sự an toàn của ngươi và Mira!”
Arion nhìn vào mắt Kalon. “Nếu chúng ta không chiến đấu vì họ, thì ai sẽ?”
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và sự căng thẳng gia tăng từng phút. Arion và Kalon quyết định cùng nhau vào trận chiến, không chỉ để cứu chữa mà còn để chiến đấu vì quê hương. Họ gia nhập cùng các chiến binh khác, vũ khí trong tay và lòng quyết tâm trong trái tim.
“Chúng ta sẽ không để Carthage thất thủ!” Kalon hô lớn, tiếng hò reo vang dậy khắp nơi.
“Đúng vậy!” Arion nói, cùng Kalon lao vào dòng người, chiến đấu với quân La Mã. Trong khoảnh khắc đó, họ không chỉ là bác sĩ và chiến binh; họ là những người bảo vệ quê hương, quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Khi màn đêm buông xuống, ánh lửa vẫn cháy sáng. Carthage đã chịu tổn thất lớn, nhưng lòng người vẫn không nản chí. Arion và Kalon đứng giữa đống đổ nát, hít thở không khí nóng nực và đầy khói.
“Chúng ta đã mất nhiều,” Kalon nói, giọng trầm xuống. “Nhưng chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, đúng không?”
“Đúng vậy,” Arion đáp, quyết tâm trong ánh mắt. “Chúng ta sẽ không từ bỏ. Carthage sẽ không bị khuất phục.”
Và trong lòng họ, một niềm tin mạnh mẽ về một tương lai tươi sáng hơn, nơi họ có thể cứu chữa và bảo vệ quê hương mình, mãi mãi cháy bỏng.