Di Sản Của Một Bác Sĩ - Chương 3
Chương 3: Những Người Bị Thương
Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của mặt trời lọt qua các đám mây u ám, phản chiếu một khung cảnh hoang tàn. Carthage, thành phố từng rực rỡ, giờ đây trải dài những dấu tích của cuộc chiến. Những con đường lát đá, nơi từng đầy tiếng cười và sự sống, giờ chỉ còn lại những mảnh vụn và sự tĩnh lặng đáng sợ.
Arion và Kalon bước vào phòng khám, nơi mà họ đã làm việc không ngừng trong những ngày qua. Bên trong, không khí nặng nề với những âm thanh của người bị thương đang rên rỉ. Các bác sĩ khác, bao gồm Mira, đang làm việc cật lực, cố gắng chữa trị cho những người vừa trở về từ chiến trường.
“Chúng ta đã có hơn 50 ca bị thương trong đêm qua,” Mira nói, vẻ mặt đầy lo âu. “Hầu hết đều cần phẫu thuật, và số lượng thuốc men đang cạn kiệt.”
Arion hít một hơi sâu, cảm giác nặng nề đè lên vai. “Chúng ta cần phải tổ chức lại. Mọi người cần biết rõ vai trò của mình trong lúc này.”
Kalon nhìn vào mắt Arion, rồi quay sang nhóm bác sĩ. “Ai có thể giúp chúng ta thu thập thảo dược từ những khu vườn gần đó? Chúng ta sẽ cần tất cả những gì có thể để chữa trị.”
“Để tôi đi!” Một bác sĩ trẻ tuổi, Darin, nhanh chóng xung phong. “Tôi biết nơi có nhiều thảo dược quý.”
“Cẩn thận!” Arion cảnh báo. “Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào về quân La Mã, hãy trở về ngay lập tức.”
Darin gật đầu, và lập tức lên đường. Arion trở lại với công việc của mình, bắt đầu kiểm tra các bệnh nhân.
Trong suốt cả ngày, dòng người bị thương không ngừng chảy vào phòng khám. Mỗi lần một người được đưa vào, Arion lại cảm thấy nỗi đau dâng lên trong lòng. Họ không chỉ là những người lính, mà còn là những người cha, người anh, những người có gia đình đang chờ đợi họ trở về.
“Mira, giúp tôi với!” Arion gọi khi một chiến binh được đưa vào với vết thương nghiêm trọng ở chân. “Chúng ta cần khâu lại ngay lập tức.”
“Để tôi xem,” Mira nói, tiến lại gần để kiểm tra. “Anh ấy mất rất nhiều máu. Chúng ta phải nhanh chóng.”
Khi Arion bắt đầu làm việc, Kalon cũng quay lại từ chiến trường, khuôn mặt anh trầm tư. “Chúng ta đã tổn thất khá nhiều. Quân La Mã mạnh hơn dự kiến. Họ đã chiếm lĩnh nhiều khu vực quanh thành phố.”
“Nhưng chúng ta vẫn còn lại,” Arion nói, tiếp tục băng bó cho chiến binh. “Mỗi người chúng ta đều có thể tạo nên sự khác biệt.”
Kalon gật đầu, nhưng ánh mắt anh thể hiện sự lo lắng. “Ngươi có tin rằng chúng ta có thể thắng không?”
“Tin tưởng là điều quan trọng,” Arion nói, ánh nhìn kiên định. “Nếu chúng ta không tin vào nhau, thì chúng ta đã thất bại ngay từ đầu.”
Khi ánh chiều tà dần buông xuống, số lượng người bị thương trong phòng khám ngày càng nhiều. Một thanh niên, Aldrin, được đưa vào với khuôn mặt tái nhợt. “Bác sĩ!” anh kêu lên, “Em không thể cảm thấy chân của mình!”
Arion chạy đến, nhận thấy vết thương ở chân Aldrin rất nghiêm trọng. “Chúng ta sẽ giúp em, hãy bình tĩnh,” ông nói, nhanh chóng kiểm tra vết thương. “Mira, chuẩn bị thuốc gây tê!”
“Đây là vết thương sâu,” Mira nói, lo lắng. “Tôi không chắc liệu chúng ta có đủ thời gian…”
“Aldrin, em phải giữ vững tinh thần,” Arion nói, trong khi chuẩn bị cho phẫu thuật. “Hãy nhớ, không ai chết ở đây nếu chúng ta không bỏ cuộc.”
Khi Arion và Mira bắt đầu phẫu thuật, Kalon đứng bên cạnh, theo dõi và sẵn sàng giúp đỡ khi cần thiết. “Tôi sẽ bảo vệ các bác sĩ trong lúc này,” anh nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Cảm ơn, Kalon,” Arion đáp, tập trung vào công việc của mình.
Sau khi hoàn tất phẫu thuật, Aldrin nằm bất động trên bàn. Arion thở phào nhẹ nhõm khi thấy dấu hiệu hồi phục. “Em sẽ ổn thôi,” ông nói, vỗ về. “Hãy nghỉ ngơi và giữ ấm.”
Khi màn đêm buông xuống, số người bị thương trong phòng khám dường như không có hồi kết. Arion và nhóm của ông làm việc liên tục, đôi mắt họ đẫm nước, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn kiên định.
“Bác sĩ, có thêm một nhóm binh sĩ bị thương đang trên đường tới đây!” Một người hộ lý thông báo. “Họ cần ngay sự giúp đỡ!”
“Chúng ta sẽ không từ bỏ,” Arion nói, trong khi chuẩn bị cho ca làm việc tiếp theo. “Hãy tập trung và làm việc hết sức mình.”
Khi mọi người đang làm việc hăng say, Darin trở về với một túi đầy thảo dược quý. “Tôi đã tìm thấy một số loại thảo dược tốt!” anh hô lên, vui mừng. “Chúng có thể giúp ích cho chúng ta!”
“Cảm ơn trời!” Arion thốt lên. “Hãy đưa chúng vào ngay. Chúng ta sẽ cần mọi sự hỗ trợ có thể.”
“Mọi người đang trông cậy vào chúng ta,” Mira nói, quyết tâm ánh lên trong mắt. “Chúng ta không thể thất bại.”
Cả nhóm bác sĩ cùng nhau, mỗi người đều có một nhiệm vụ rõ ràng. Họ chia sẻ nỗi đau, giọt mồ hôi, và sự kiên cường, tất cả đều vì một mục tiêu chung: cứu sống những người bị thương và bảo vệ Carthage.
Trước khi đêm tàn, Arion quyết định đi thăm các binh sĩ bị thương ở khu vực gần phòng khám. Ông đi từ giường này sang giường khác, lắng nghe câu chuyện của từng người, động viên họ vượt qua nỗi đau. Mỗi câu chuyện là một hồi ức, một giấc mơ chưa hoàn thành.
“Mọi người cần biết rằng họ không đơn độc,” Arion thì thầm, đôi mắt đầy niềm tin. “Chúng ta sẽ chiến đấu vì họ, cho đến khi hơi thở cuối cùng.”
Khi đêm về, Carthage chìm trong bóng tối, nhưng ngọn lửa trong trái tim của những người bảo vệ quê hương vẫn cháy sáng. Arion cùng với Kalon, Mira và các bác sĩ khác không ngừng chiến đấu, không chỉ cho sự sống của những người bị thương, mà còn cho tương lai của thành phố, một nơi mà họ hy vọng sẽ không bị tàn phá bởi chiến tranh.
Và trong mỗi nhịp tim, trong từng giọt mồ hôi, họ đã tạo nên một câu chuyện đầy sức mạnh và sự quyết tâm. Carthage sẽ không khuất phục. Họ sẽ tiếp tục chiến đấu, cho đến khi giấc mơ về hòa bình trở thành hiện thực.