Di Sản Của Một Bác Sĩ - Chương 4
Chương 4: Tình Bạn Với Một Chiến Binh
Ánh sáng buổi sáng xuyên qua các khe hở của phòng khám, đánh thức Arion khỏi giấc ngủ ngắn. Ông ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Từng giấc mơ, từng cảnh tượng của cuộc chiến vẫn ám ảnh trong tâm trí ông. Nhưng ông không có thời gian để suy nghĩ. Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
“Mira, làm ơn cho tôi biết tình hình hiện tại,” Arion nói khi nhìn thấy Mira đang sắp xếp lại các dụng cụ y tế.
“Chúng ta đã có thêm một vài bệnh nhân đêm qua,” Mira đáp, giọng trầm xuống. “Hầu hết họ đều bị thương nặng. Còn thuốc thì… chúng ta chỉ còn lại một ít.”
Arion thở dài, cảm giác nặng nề lại trở về. “Chúng ta cần phải tìm thêm nguồn cung cấp, nếu không chúng ta sẽ không thể tiếp tục cứu chữa.”
“Có một số thương nhân ở chợ gần đây. Họ có thể có thảo dược,” Mira gợi ý.
“Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ,” Arion quyết định, trong khi Kalon xuất hiện, vừa trở về từ bên ngoài.
“Bác sĩ!” Kalon gọi lớn, vẻ mặt anh ngập tràn sự hưng phấn. “Tôi vừa gặp một nhóm lính từ một đơn vị khác. Họ muốn gia nhập chúng ta để chiến đấu!”
“Điều đó thật tuyệt!” Arion đáp, “Nhưng chúng ta cũng cần những bác sĩ và nguồn cung cấp thuốc. Có phải họ có thể giúp được gì không?”
Kalon gật đầu. “Họ đã hứa sẽ hỗ trợ, nhưng trước tiên, chúng ta cần phải tổ chức lại đội ngũ của mình.”
“Đúng vậy,” Arion đồng tình. “Hãy để tôi thu thập thêm thuốc men trước, và chúng ta sẽ gặp nhau ở đây trong một giờ.”
Sau khi rời phòng khám, Arion đi dọc theo con phố đông đúc. Không khí trong thành phố vẫn nặng nề với nỗi lo lắng về cuộc chiến. Mọi người đều đang chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng sự kiên cường của họ vẫn sáng như ánh nắng mặt trời.
Khi Arion đến chợ, ông thấy hàng loạt người đang tụ tập, trao đổi hàng hóa và tin tức. Ông nhìn thấy một thương nhân già, Thalor, người đã từng cung cấp cho ông thuốc và thảo dược trong quá khứ.
“Thalor!” Arion gọi, vẫy tay để thu hút sự chú ý của ông.
“Bác sĩ Arion!” Thalor cười khi thấy ông. “Cái gì đã mang ngươi đến đây trong lúc này? Ngươi cần thuốc men à?”
“Đúng vậy. Chúng tôi cần rất nhiều,” Arion trả lời, giọng điệu nghiêm túc. “Cuộc chiến đang diễn ra và số lượng người bị thương ngày càng tăng.”
“Đáng tiếc rằng tôi không có nhiều, nhưng tôi có thể giúp ngươi một ít,” Thalor nói, ánh mắt ông rực sáng khi ông lôi ra một túi nhỏ đầy thảo dược.
“Cảm ơn, Thalor,” Arion nói, biết rằng ông đã giúp đỡ trong thời điểm khó khăn.
“Ngươi nên cẩn thận. Có tin rằng La Mã đang điều quân gần đây,” Thalor cảnh báo. “Họ sẽ không dừng lại đâu.”
“Tôi biết,” Arion thở dài. “Nhưng tôi không thể đứng nhìn mọi người chịu đựng.”
Khi trở lại phòng khám, Arion cảm thấy nhẹ nhõm vì có thêm một chút thuốc. Tuy nhiên, ông biết rằng điều đó không đủ để đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng. Bước vào bên trong, ông thấy Kalon đang tổ chức đội ngũ chiến binh và các bác sĩ.
“Chúng ta đã có một số người tình nguyện gia nhập!” Kalon kêu lên. “Họ sẽ giúp chúng ta chăm sóc người bị thương và sẵn sàng chiến đấu!”
“Mọi người đều cần biết vai trò của mình,” Arion nói, đánh giá tình hình. “Ai có thể làm việc với các bác sĩ, và ai sẽ ở lại phòng khám?”
Một giọng nói từ đám đông vang lên: “Tôi sẽ ở lại phòng khám và giúp đỡ!” Đó là Elara, một nữ bác sĩ trẻ tuổi với ánh mắt mạnh mẽ. “Tôi có thể đảm nhận việc điều trị cho những người bị thương.”
“Tuyệt vời,” Arion khen ngợi. “Và các chiến binh, các bạn hãy sẵn sàng. Chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ thành phố mà còn bảo vệ những người cần được cứu.”
Kalon bước tới gần Arion, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm. “Tôi sẽ dẫn dắt các chiến binh. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc.”
“Chúng ta cần phải chiến đấu không chỉ cho Carthage mà còn cho nhau,” Arion khẳng định. “Sự sống của chúng ta phụ thuộc vào lòng dũng cảm của từng người.”
Khi ánh mặt trời lặn xuống, không khí tràn ngập sự hồi hộp. Mọi người đã chuẩn bị cho một trận chiến có thể diễn ra bất cứ lúc nào. Arion cùng với Kalon, Elara và nhóm bác sĩ ngồi lại, lên kế hoạch cho những gì sắp tới.
“Chúng ta phải có một kế hoạch rõ ràng,” Arion nói. “Nếu quân La Mã tấn công, chúng ta phải đảm bảo rằng phòng khám là nơi an toàn để cứu chữa những người bị thương.”
“Và các chiến binh sẽ bảo vệ khu vực này,” Kalon thêm vào. “Tôi sẽ đứng ở phía trước.”
“Vậy còn chúng ta?” Elara hỏi. “Làm thế nào để chúng ta có thể chăm sóc mọi người khi họ được đưa vào?”
“Mỗi người sẽ có nhiệm vụ riêng,” Arion đề xuất. “Elara, bạn sẽ là người phụ trách chăm sóc những ca bệnh nặng. Mira sẽ phụ trách phân loại bệnh nhân. Còn tôi sẽ xử lý các ca khẩn cấp.”
“Mọi thứ sẽ trở nên khó khăn,” Mira nói, “nhưng tôi tin tưởng vào khả năng của chúng ta.”
“Chúng ta sẽ không từ bỏ,” Kalon khẳng định, ánh mắt anh rực lửa. “Hãy nhớ rằng chúng ta đang chiến đấu cho quê hương, cho gia đình của mình.”
Khi đêm đến, Carthage chìm trong im lặng, nhưng sự căng thẳng đang lẩn khuất ở mỗi góc phố. Arion đứng bên cửa sổ phòng khám, nhìn ra bầu trời đầy sao. Ông cảm nhận được sự lo lắng của những người xung quanh, nhưng trong lòng ông vẫn tràn đầy hy vọng.
“Mọi thứ sẽ ổn,” ông tự nhủ. “Chúng ta đã chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra.”
Lòng tin của Arion không chỉ đến từ khả năng của bản thân, mà còn từ sự đoàn kết của mọi người. Họ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách, và giờ đây, họ sẽ tiếp tục chiến đấu vì nhau.
“Carthage sẽ không gục ngã,” ông thì thầm, quyết tâm mãnh liệt. Và trong trái tim ông, một tình bạn, một lý tưởng, và một niềm tin mạnh mẽ đã được hình thành, khiến ông sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì mà số phận sẽ mang lại.