Di Sản Của Một Bác Sĩ - Chương 5
Chương 5: Cuộc Sống Khó Khăn Của Người Dân
Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi qua những khung cửa sổ của phòng khám, Arion thức dậy với cảm giác nặng nề. Những tiếng rên rỉ và tiếng nói thấp thoáng của bệnh nhân vẫn còn văng vẳng bên tai ông. Ông biết rằng không chỉ những người lính đang chiến đấu, mà cả những người dân vô tội cũng đang phải chịu đựng nỗi đau khổ của cuộc chiến này.
“Mira!” Arion gọi lớn khi nhìn thấy Mira đang kiểm tra các bệnh nhân. “Chúng ta cần đi ra ngoài và kiểm tra tình hình của dân chúng. Họ cũng cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
“Đúng vậy,” Mira đồng tình. “Nhiều người trong làng đã mất nhà cửa và lương thực. Họ cần thực phẩm và thuốc men.”
“Chúng ta không thể chỉ tập trung vào các chiến binh,” Arion khẳng định. “Chúng ta phải mở rộng lòng tốt và cứu giúp tất cả những ai đang gặp khó khăn.”
Khi Arion và Mira đi ra ngoài, bầu không khí thật ảm đạm. Những con phố từng tấp nập giờ đây vắng lặng, với một số ngôi nhà bị phá hủy do cuộc chiến. Họ thấy một nhóm phụ nữ đang ngồi dưới bóng cây, những ánh mắt họ đầy lo lắng.
“Xin lỗi, chúng tôi không có gì để cho các bạn,” một người phụ nữ lớn tuổi nói, vẻ mặt đau khổ. “Chúng tôi đã mất tất cả mọi thứ.”
“Chúng tôi sẽ giúp đỡ,” Arion lên tiếng, bước tới gần. “Chúng tôi có thể cung cấp thực phẩm và thuốc men cho các bạn. Hãy cho chúng tôi biết các bạn cần gì.”
“Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ con cái mình,” một người mẹ trẻ nói, đôi mắt cô tràn đầy nước mắt. “Nhưng không có gì để ăn và chúng tôi sợ rằng chúng sẽ ốm.”
“Đừng lo lắng,” Mira nói, giọng nhẹ nhàng. “Chúng tôi sẽ mang lại thức ăn và thuốc cho các bạn. Chúng tôi sẽ không để các bạn phải chịu đựng.”
Khi họ tiếp tục đi dọc theo các con phố, Arion cảm nhận được nỗi đau của những người dân. Ông nhớ đến những năm tháng trước đây, khi Carthage tràn đầy sức sống và hy vọng. Giờ đây, bóng ma chiến tranh đang đè nặng lên mọi người.
“Chúng ta phải làm gì đó,” Arion nói, nhìn sang Mira. “Chúng ta cần phải thu thập thực phẩm từ những nơi có thể.”
“Có một số thương nhân vẫn còn hoạt động,” Mira gợi ý. “Có thể họ sẽ giúp đỡ.”
“Tốt. Hãy đến đó ngay bây giờ,” Arion quyết định, và họ nhanh chóng rời khỏi khu vực bị tàn phá.
Khi đến chợ, Arion và Mira thấy rằng nhiều người đã rời bỏ công việc của mình. Một số thương nhân đang cố gắng bảo vệ hàng hóa của họ khỏi những kẻ cướp bóc. Thật đáng buồn, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng bầu không khí ngột ngạt và lo sợ vẫn lơ lửng.
“Hãy đến gặp Thalor,” Arion nói, khi nhìn thấy thương nhân mà ông đã gặp trước đó. “Ông ấy có thể giúp chúng ta.”
Họ tiến đến gặp Thalor, người đang cố gắng thu xếp hàng hóa của mình. “Bác sĩ Arion! Rất vui được gặp lại ngươi,” ông nói với một nụ cười yếu ớt. “Ngươi đã nghe tin về cuộc chiến chưa?”
“Có, và đó là lý do tôi đến đây,” Arion đáp, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng tôi cần thực phẩm và thuốc cho những người dân đang gặp khó khăn.”
“Ta có một ít thực phẩm và thuốc, nhưng không nhiều. Tuy nhiên, ta sẽ làm hết sức mình,” Thalor nói, bắt đầu thu dọn hàng hóa của mình.
“Cảm ơn ông,” Arion nói, lòng biết ơn tràn đầy. “Chúng ta không thể để những người vô tội phải chịu đựng trong thời điểm khó khăn này.”
Trong khi Thalor thu thập thực phẩm, Arion nghe thấy tiếng nói của một nhóm người đang tụ tập gần đó. Họ là những người dân bị mất nhà cửa, đang bàn tán về tình hình của thành phố.
“Chúng ta phải làm gì đó!” Một người đàn ông nói, vẻ mặt phẫn nộ. “Carthage không thể tiếp tục như thế này!”
“Đúng vậy,” một người phụ nữ đồng tình. “Chúng ta cần phải đứng lên và chiến đấu cho quyền lợi của mình!”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể chiến đấu khi không có thức ăn?” Một người khác hỏi, giọng chán nản.
“Cần phải kêu gọi các lãnh đạo, họ phải bảo vệ chúng ta!” Người đàn ông lại nói.
Arion bước đến gần nhóm người, không thể nào im lặng trước những gì đang diễn ra. “Xin lỗi, các bạn,” ông lên tiếng. “Tôi là Arion, bác sĩ. Chúng tôi đang cố gắng giúp đỡ những người gặp khó khăn. Nếu các bạn cần thực phẩm hay thuốc men, hãy để chúng tôi biết.”
Người đàn ông quay lại nhìn Arion, ánh mắt anh ta ngập tràn sự hoài nghi. “Ông có thể giúp chúng tôi sao?”
“Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ mọi người,” Arion khẳng định. “Hãy để chúng tôi biết các bạn cần gì.”
Khi Thalor trở về với các bao thực phẩm và thuốc, ông phát hiện ra sự tụ tập. “Có chuyện gì xảy ra ở đây?” ông hỏi, nhìn những người dân đang lo lắng.
“Chúng tôi đang bàn về cách để sống sót trong cuộc chiến này,” người phụ nữ trẻ tuổi nói. “Chúng tôi không biết sẽ sống như thế nào khi tất cả mọi thứ đang bị tàn phá.”
“Các bạn không đơn độc,” Thalor nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này.”
Arion mỉm cười khi thấy tinh thần đoàn kết bắt đầu hình thành giữa mọi người. “Chúng ta có thể tạo thành một mạng lưới hỗ trợ. Nếu mỗi người chúng ta giúp đỡ nhau, chúng ta có thể sống sót.”
Khi Arion và Mira trở về phòng khám, họ cảm thấy nặng nề nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Họ đã có thêm thực phẩm và thuốc men cho những người dân đang chịu đựng.
“Mọi người cần biết rằng họ không đơn độc,” Arion nói với Mira. “Họ cần được động viên và hỗ trợ trong lúc này.”
“Một ý tưởng hay,” Mira đồng tình. “Chúng ta có thể tổ chức một buổi họp để mọi người cùng nhau thảo luận về cách giúp đỡ lẫn nhau.”
“Chúng ta sẽ làm điều đó,” Arion khẳng định. “Carthage không chỉ là một thành phố, mà là một cộng đồng. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau.”
Khi hoàng hôn buông xuống, bầu không khí trong Carthage dần trở nên yên tĩnh. Tuy nhiên, Arion vẫn cảm nhận được sự lo lắng trong lòng mình. Ông biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, và những thử thách đang chờ đợi phía trước.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ông cũng biết rằng sự đoàn kết của người dân chính là sức mạnh lớn nhất. Họ sẽ cùng nhau chiến đấu, không chỉ vì Carthage mà còn vì những giá trị cao cả mà họ đã cùng nhau xây dựng.
Arion nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng của hoàng hôn phản chiếu trên những ngôi nhà bị tàn phá. “Carthage sẽ đứng dậy,” ông thì thầm với chính mình. “Chúng ta sẽ không bao giờ khuất phục.”