Di Sản Của Một Bác Sĩ - Chương 7
Chương 7: Trận Chiến Quyết Định
Mặt trời lặn dần phía chân trời, nhuộm cả bầu trời màu đỏ rực. Sự chuẩn bị cho trận chiến quyết định đã bắt đầu từ sớm. Arion và các bác sĩ đang cùng nhau phân chia nhiệm vụ để đảm bảo mọi thứ sẽ suôn sẻ khi cuộc chiến nổ ra.
“Chúng ta phải đảm bảo rằng phòng khám vẫn hoạt động như một trung tâm cứu thương,” Arion nói, ánh mắt của ông rực rỡ một quyết tâm. “Những người bị thương sẽ cần nơi để chữa trị.”
“Mira và tôi sẽ ở lại để chăm sóc các bệnh nhân,” Kalon nói, ánh mắt nghiêm túc. “Còn các chiến binh sẽ chiến đấu và bảo vệ khu vực này.”
“Cảm ơn các bạn,” Arion nói, lòng biết ơn tràn đầy. “Chúng ta không chỉ là những bác sĩ hay chiến binh, mà là những người bảo vệ quê hương.”
Khi tiếng trống trận vang lên, không khí trong thành phố trở nên căng thẳng. Arion và Kalon tập hợp đội ngũ chiến binh và bác sĩ tại quảng trường chính. Ánh mắt mọi người đều hướng về Arion, người đang đứng trên một bệ cao.
“Chúng ta đang đứng trước một thử thách lớn,” Arion nói, giọng đầy sức nặng. “Quân La Mã đang tiến đến với sức mạnh vượt trội. Nhưng điều quan trọng hơn cả là sự đoàn kết của chúng ta. Nếu chúng ta cùng nhau chiến đấu, không có gì là không thể!”
“Chúng ta sẽ bảo vệ Carthage!” một chiến binh hô lên, và tiếng hô vang vọng trong không khí. Mọi người đều gật đầu, lòng quyết tâm tràn đầy.
“Nhưng hãy nhớ rằng, không chỉ có quân địch bên ngoài. Chúng ta cũng phải cảnh giác với những kẻ phản bội trong chính thành phố này,” Arion tiếp tục. “Họ có thể lén lút phá hoại chúng ta từ bên trong.”
“Đừng lo lắng!” Kalon hô lớn. “Chúng ta sẽ bảo vệ nhau. Bất kể kẻ thù đến từ đâu, chúng ta sẽ không để Carthage thất thủ!”
Khi đêm xuống, tiếng chân quân La Mã vang lên như sấm, gây nên sự lo lắng trong lòng mỗi người. Arion và đội ngũ bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng trong phòng khám, nơi mà họ sẽ tiếp nhận những người bị thương.
“Chúng ta không thể để cảm xúc chi phối,” Mira nói, khi họ kiểm tra lại các dụng cụ y tế. “Phải giữ bình tĩnh và tập trung.”
“Tôi đã chuẩn bị thuốc men và băng gạc đầy đủ,” Arion nói, quyết tâm vẫn không đổi. “Nếu mọi thứ diễn ra như kế hoạch, chúng ta sẽ cứu chữa cho nhiều người.”
Bên ngoài, trận chiến bắt đầu nổ ra. Tiếng gươm, tiếng hò hét và tiếng la hét vang vọng khắp thành phố. Arion cảm thấy tim mình đập mạnh khi nghe thấy âm thanh hỗn loạn đó.
“Chúng ta cần sẵn sàng,” ông nói, ánh mắt quét qua từng bác sĩ. “Nếu có ai bị thương, hãy nhanh chóng đưa họ vào đây.”
Sau một thời gian dài căng thẳng, một số chiến binh bắt đầu trở về phòng khám, mồ hôi và máu nhuộm đỏ quần áo họ. Arion cùng Mira và các bác sĩ bắt đầu làm việc ngay lập tức.
“Mira, đưa cho tôi bình thuốc giảm đau!” Arion kêu lên, trong khi kiểm tra vết thương cho một chiến binh.
“Đây! Tôi đã chuẩn bị sẵn,” Mira nói, đưa cho ông một bình thuốc.
“Một chút thôi. Đừng cho họ quá liều,” Arion cảnh báo, tiếp tục công việc của mình. “Chúng ta cần phải giữ cho họ tỉnh táo để có thể chịu đựng.”
Khi Arion và đội ngũ bác sĩ làm việc không ngừng nghỉ, Kalon và các chiến binh tiếp tục chiến đấu bên ngoài. Họ đứng giữa dòng người, chiến đấu với quân La Mã bằng tất cả sức lực. Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi khói và tiếng gầm rú.
“Chúng ta phải giữ vững vị trí!” Kalon hét lên, nhảy về phía trước để đánh bại một kẻ thù đang lao tới.
“Đừng để họ vượt qua!” Một chiến binh khác tiếp lời, chém xuống một tên La Mã với sức mạnh tuyệt vọng.
Trong suốt trận chiến, sự hỗn loạn diễn ra. Đạn bay, gươm dao va chạm, và sự sống và cái chết đang đan xen. Kalon cảm nhận được sự mệt mỏi nhưng không thể để mình gục ngã. Họ đang chiến đấu không chỉ vì quê hương, mà còn vì những người đã đặt niềm tin vào họ.
Quay trở lại phòng khám, Arion và Mira làm việc như những cỗ máy, không mệt mỏi. Họ chữa trị cho từng bệnh nhân một, cố gắng giữ cho những người bị thương sống sót.
“Chúng ta cần phải có thêm người,” Mira nói khi thấy số lượng bệnh nhân gia tăng. “Càng nhiều người giúp đỡ, chúng ta càng có thể cứu chữa nhiều người hơn.”
“Đúng vậy,” Arion đồng ý. “Nhưng ai sẽ đến khi cuộc chiến vẫn đang diễn ra?”
Khi họ vừa nói xong, một vài bác sĩ và chiến binh khác trở về phòng khám, mồ hôi và bụi bặm bám đầy người. “Chúng tôi sẽ ở lại để giúp đỡ!” một bác sĩ trẻ nói, ánh mắt kiên định.
“Cảm ơn!” Arion nói, lòng biết ơn tràn đầy. “Chúng ta cần mỗi sự giúp đỡ.”
Trận chiến kéo dài mãi đến đêm. Khi ánh sáng của những ngọn đuốc phản chiếu trên bức tường của phòng khám, Arion cảm thấy sự mệt mỏi lan tỏa trong cơ thể. Ông biết rằng họ đã chiến đấu không chỉ vì Carthage, mà còn vì những người đã đồng hành cùng họ.
“Mira, hãy nghỉ ngơi một chút,” Arion nói, khi thấy cô đã kiệt sức. “Tôi có thể làm việc một mình.”
“Không, chúng ta phải cùng nhau,” Mira kiên quyết. “Tôi sẽ không rời bỏ mọi người.”
Cả hai tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ, cho đến khi trời đã khuya. Họ không biết rằng trận chiến bên ngoài đang đến hồi gay cấn và khốc liệt nhất.
Trong lúc Arion và Mira đang chữa trị, Kalon và các chiến binh bên ngoài đang chiến đấu với quân La Mã trong trận quyết định. Họ đã cận kề với thất bại, nhưng tinh thần đoàn kết và quyết tâm vẫn không ngừng rực cháy.
“Chúng ta phải giữ vững vị trí!” Kalon hô lên, dồn sức vào từng cú đánh. “Đừng để quân La Mã chiếm lĩnh!”
Khi thấy một trong những đồng đội của mình ngã xuống, Kalon vội vã lao đến giúp đỡ. “Cầm vũ khí lên! Chúng ta không thể gục ngã!” anh nói, cố gắng vực dậy tinh thần của người lính.
“Đã có quá nhiều người ngã xuống,” người lính thở hổn hển, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định. “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc!”
Cuối cùng, khi ánh sáng của bình minh xuất hiện, trận chiến dần đi vào hồi kết. Carthage đã chịu tổn thất lớn, nhưng những người sống sót vẫn đứng vững. Arion và Mira tiếp tục công việc chữa trị cho những người bị thương trong phòng khám, trong khi Kalon và các chiến binh chuẩn bị cho một trận chiến mới.
“Chúng ta đã chịu đựng rất nhiều,” Arion nói, khi nhìn thấy những người chiến đấu xung quanh mình. “Nhưng chúng ta sẽ không từ bỏ. Carthage vẫn còn sống!”
Và trong khoảnh khắc đó, họ nhận ra rằng dù có khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Bằng tình đoàn kết, họ đã và sẽ tiếp tục chiến đấu để bảo vệ quê hương của mình.