Di Sản Của Một Bác Sĩ - Chương 8
Chương 8: Nỗi Đau Mất Mát
Khi ánh sáng buổi sáng lấp ló từ chân trời, một không khí tĩnh lặng bao trùm Carthage. Trận chiến đêm qua đã để lại những dấu ấn không thể phai mờ. Những con phố giờ đây đầy rẫy mảnh vụn, và mùi khói vẫn còn vương vấn trong không khí. Arion đứng ở cửa phòng khám, ánh mắt đau xót khi nhìn thấy những người bị thương được đưa vào.
“Chúng ta đã mất quá nhiều,” Mira nói, giọng cô đầy nỗi buồn. “Nhiều người không thể trở về nữa.”
“Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải tiếp tục chữa trị cho những người còn lại,” Arion nói, nhưng trong lòng ông, nỗi đau mất mát cũng đang dâng trào. Ông biết rằng những cái chết mà họ đã chứng kiến trong đêm qua sẽ ám ảnh họ mãi mãi.
“Bác sĩ, tôi… tôi không thể làm được,” một bác sĩ trẻ tuổi, Darin, nói, nước mắt trào ra. “Tôi đã thấy quá nhiều người chết. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo.”
“Darin, hãy nhớ rằng công việc của chúng ta là cứu sống,” Arion động viên. “Mỗi người mà chúng ta cứu được đều mang lại hy vọng cho gia đình họ.”
Khi các bác sĩ bắt đầu làm việc, Kalon cũng quay trở về từ chiến trường. Anh bước vào phòng khám với đôi mắt mệt mỏi và bộ đồ chiến binh lấm lem bùn đất. “Tôi đã thấy những gì xảy ra,” anh nói, giọng trầm buồn. “Có rất nhiều người đã ngã xuống.”
Arion quay lại, thấy gương mặt của Kalon chùng xuống. “Chúng ta đã làm hết sức mình. Nhưng không phải ai cũng có thể sống sót,” ông nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Đúng, nhưng… tôi đã mất một người bạn,” Kalon thở dài, ánh mắt anh hướng về một góc phòng. “Người ấy đã chiến đấu bên cạnh tôi từ khi cuộc chiến bắt đầu.”
“Cảm giác mất mát thật đau đớn,” Arion thấu hiểu. “Nhưng chúng ta không thể để nỗi đau đó làm chúng ta gục ngã. Hãy nhớ rằng họ đã chiến đấu vì lý tưởng và vì quê hương.”
“Mỗi người đều có một câu chuyện,” Kalon nói, giọng đầy nghẹn ngào. “Chúng ta phải tiếp tục câu chuyện của họ.”
Trong những ngày tiếp theo, phòng khám trở thành nơi chứng kiến nhiều nỗi đau, nhưng cũng là nơi khơi dậy sức mạnh. Arion và Mira cùng các bác sĩ khác đã không ngừng làm việc, cố gắng cứu chữa cho những người còn sống. Họ đã nhận được sự hỗ trợ từ nhiều người dân trong thành phố, những người đã tình nguyện đến giúp đỡ.
“Mira, tôi thấy số lượng bệnh nhân đang tăng lên,” Arion nói khi nhìn thấy những người mới được đưa vào. “Chúng ta cần thêm thuốc và thực phẩm.”
“Tôi đã đến gặp một số thương nhân trong thành phố,” Mira đáp. “Họ sẵn sàng hỗ trợ chúng ta, nhưng chỉ khi họ cảm thấy an toàn.”
“An toàn?” Arion cười châm biếm. “Chúng ta đang ở giữa cuộc chiến. Không ai có thể an toàn khi La Mã vẫn còn đó.”
“Đúng, nhưng nếu chúng ta có thể thuyết phục họ tham gia vào công cuộc bảo vệ thành phố, chúng ta có thể khôi phục lại lòng tin,” Mira nói, ánh mắt kiên định.
Một buổi chiều, trong lúc Arion đang kiểm tra vết thương cho một chiến binh, Mira bước vào với gương mặt hớn hở. “Chúng ta đã thu thập đủ thuốc men và thực phẩm!” cô nói, vui mừng. “Họ đã đồng ý hỗ trợ chúng ta trong lúc này.”
“Điều đó thật tuyệt!” Arion nói, lòng vui mừng dâng trào. “Nếu chúng ta có thể hỗ trợ thêm cho những người dân, có thể họ sẽ cảm thấy an tâm hơn.”
“Mọi người đang lo lắng cho tương lai,” Mira nói. “Họ cần biết rằng vẫn còn hy vọng.”
Khi cuộc sống trong thành phố dần ổn định trở lại, Arion quyết định tổ chức một buổi họp để thông báo cho mọi người về kế hoạch tương lai. Ông tập hợp tất cả các bác sĩ, chiến binh và người dân trong quảng trường.
“Chúng ta đã phải chịu đựng quá nhiều, nhưng cũng đã học được những bài học quý giá,” Arion bắt đầu, giọng nói kiên quyết. “Carthage là nhà của chúng ta, và chúng ta phải bảo vệ nó. Chúng ta cần tổ chức lại, xây dựng lại những gì đã mất và cùng nhau chống lại quân La Mã.”
“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể chiến đấu khi họ mạnh hơn chúng ta?” một người trong đám đông hỏi.
“Chúng ta sẽ không chiến đấu một mình,” Arion đáp. “Chúng ta sẽ tạo thành một lực lượng mạnh mẽ, cùng nhau và bảo vệ thành phố. Mỗi người đều có thể đóng góp, từ những bác sĩ đến những người dân. Chúng ta sẽ không từ bỏ!”
Khi buổi họp kết thúc, Arion cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng. Ông biết rằng Carthage có thể đứng dậy từ những đổ nát. Tinh thần đoàn kết của người dân đã bắt đầu hồi sinh, và điều đó mang lại cho ông sức mạnh.
“Tôi cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi,” Kalon nói, khi họ đứng bên ngoài quảng trường. “Người dân đang bắt đầu tin tưởng vào chính mình.”
“Đúng vậy,” Arion đồng tình. “Chúng ta đã chứng minh rằng dù có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn có thể vượt qua. Hy vọng sẽ luôn sống trong trái tim mỗi người.”
Tối hôm đó, Arion ngồi một mình trong phòng khám, nhìn ra ngoài. Ông nhớ đến những người đã ngã xuống, những người đã chiến đấu vì Carthage. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng ông biết rằng ông phải tiếp tục vì họ.
“Carthage sẽ không khuất phục,” ông thì thầm, quyết tâm lại dâng lên trong lòng. “Chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Khi ánh đèn trong phòng khám dần tắt, Arion ngã vào giấc ngủ, trong lòng đầy những ý chí mạnh mẽ cho những gì sắp tới. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng ông tin rằng sức mạnh của lòng người sẽ luôn thắng thế.