Di Sản Của Những Loài Đã Tuyệt Chủng - Chương 2
Chương 2: Những Mảnh Ghép Của Quá Khứ
Khi nhóm nghiên cứu tiến sâu vào khu rừng, không khí trở nên ẩm ướt và nặng nề. Những tán cây rậm rạp che khuất ánh nắng mặt trời, tạo nên một bầu không khí huyền bí. Hương đi đầu, cẩn thận dò đường qua những lối đi hẹp.
“Chỗ này thật kỳ lạ,” Hương nói, nhướng mày khi nhìn quanh. “Tôi cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác.”
“Đúng vậy, nơi đây dường như chứa đựng rất nhiều bí mật,” Hải đồng ý, quan sát những rễ cây khổng lồ cuốn quanh những tảng đá cổ.
Đột nhiên, Minh hô lớn: “Nhìn kìa! Một bức tranh khắc trên đá!” Anh chỉ tay về phía một mảng đá lớn, nơi có những hình ảnh rõ nét của các loài động vật đã tuyệt chủng, trong đó có dodo.
“Thật tuyệt vời!” Hương chạy đến gần, ánh mắt lấp lánh. “Điều này cho thấy rằng người xưa đã tôn trọng và ghi nhớ những loài này như một phần của cuộc sống.”
An Bình cúi xuống, chạm nhẹ vào bức tranh. “Đúng vậy. Những hình ảnh này cho thấy mối liên hệ chặt chẽ giữa con người và thiên nhiên. Họ không chỉ săn bắt mà còn ghi nhớ và tôn vinh.”
“Chúng ta cần ghi lại mọi thứ,” Minh nói, lấy máy ảnh ra. “Đây có thể là một bằng chứng quý giá cho nghiên cứu của chúng ta.”
“Để tôi giúp bạn,” Hương nói và cùng Minh chụp hình. “Những hình khắc này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về văn hóa của những người đã sống ở đây.”
Bỗng nhiên, Hải nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau. “Có tiếng gì đó ở bên kia kìa!” anh nói, ra hiệu cho nhóm dừng lại.
“Có lẽ chỉ là một con thú hoang,” Minh đoán, nhưng ánh mắt của anh vẫn không thể che giấu sự lo lắng.
“Chúng ta nên kiểm tra,” An Bình quyết định. “Nhưng hãy cẩn thận.”
Nhóm nghiên cứu tiến gần hơn, và họ phát hiện ra một khu vực rộng lớn với những công cụ cổ xưa bằng xương và đá rải rác.
“Đây là nơi mà họ chế tạo công cụ!” Hương thốt lên, nhìn quanh với sự thích thú. “Chúng ta có thể tìm thấy nhiều thứ thú vị ở đây.”
“Chúng ta cần phải lấy mẫu,” An Bình nói. “Điều này có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cách mà họ sống và tương tác với các loài động vật xung quanh.”
Hải nhặt một mảnh xương lớn lên và nhìn gần hơn. “Có vẻ như đây là một phần của xương dodo. Có thể chúng đã từng được săn ở đây.”
“Đúng vậy,” An Bình gật đầu. “Và chúng ta phải tìm hiểu rõ hơn về sự biến mất của những loài này. Bằng cách đó, chúng ta có thể học được nhiều bài học quý giá.”
Khi họ bắt đầu ghi chép lại mọi thứ, tiếng động lạ lại vang lên. Tất cả đều ngừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía âm thanh. Họ cảm thấy một nỗi lo lắng len lỏi trong lòng.
“Có lẽ chúng ta không phải là những người duy nhất ở đây,” Hương thì thầm, bàn tay nắm chặt lại.
“Chúng ta cần phải cẩn thận hơn,” An Bình nói, quyết tâm giữ vững tinh thần cho cả nhóm. “Bất kể điều gì xảy ra, chúng ta phải bảo vệ những gì chúng ta đã tìm thấy.”
Với sự hồi hộp và lo lắng, nhóm nghiên cứu tiếp tục khám phá, biết rằng di sản từ quá khứ đang chờ đợi họ ở phía trước, nhưng không thể biết rằng những thử thách đang chực chờ ở ngay gần đó.