Di Sản Của Những Loài Đã Tuyệt Chủng - Chương 3
Chương 3: Cuộc Đối Đầu Với Thực Tế
Khi mặt trời dần lặn, ánh sáng yếu dần trong rừng rậm, nhóm nghiên cứu tìm một nơi để cắm trại qua đêm. An Bình chỉ đạo mọi người dựng lều và thiết lập hệ thống bảo vệ xung quanh.
“Chúng ta cần phải cẩn thận, đặc biệt khi trời tối,” An Bình nói, ánh mắt quét qua khu vực xung quanh. “Hãy chắc chắn rằng tất cả các thiết bị đều trong tình trạng hoạt động tốt.”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng!” Minh kêu lên từ phía sau lều, nơi anh đang kiểm tra các máy quét.
Hương nhìn lên bầu trời, cảm nhận không khí mát lạnh. “Mình không thể tin là chúng ta đã tìm thấy nhiều điều thú vị trong ngày hôm nay,” cô nói với sự phấn khởi. “Nhưng vẫn có điều gì đó không ổn…”
“Bạn đang lo lắng về tiếng động lúc nãy sao?” Hải hỏi, ngồi bên đống lửa.
“Có lẽ,” Hương thừa nhận. “Tôi chỉ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi chúng ta.”
“Đừng quá lo lắng,” An Bình an ủi. “Chúng ta có thiết bị bảo vệ và sẽ không để bất kỳ ai can thiệp vào nghiên cứu của chúng ta.”
Ngay lúc đó, tiếng động vang lên từ phía rừng, khiến mọi người đều nín thở. Một bóng hình lướt nhanh giữa các cây cối.
“Là cái gì?” Hải hỏi, lo lắng.
“Tôi không chắc,” An Bình nói, cẩn thận tiếp cận khu vực đó. “Hãy theo tôi.”
Nhóm từ từ tiến về phía tiếng động, lòng đầy hồi hộp. Họ dừng lại khi nhìn thấy một nhóm người lạ đang lén lút theo dõi họ từ xa. Những người này có vẻ giống như những kẻ săn trộm.
“Đó là những kẻ săn trộm!” Hương thì thầm, tay nắm chặt lại. “Chúng ta phải làm gì đó.”
“Chúng ta cần phải tránh họ,” An Bình nói. “Hãy trở về lều và bảo vệ những mẫu vật của chúng ta.”
Khi nhóm quay lại lều, họ nhanh chóng thu dọn mọi thứ. “Chúng ta không thể để họ có được những gì chúng ta đã tìm thấy,” Minh nói, lòng đầy quyết tâm.
“Làm thế nào để chúng ta thoát khỏi đây?” Hương hỏi, lo lắng.
“Chúng ta sẽ sử dụng các thiết bị định vị để tìm đường thoát an toàn,” An Bình đề xuất. “Đồng thời, hãy nhớ giữ im lặng.”
Nhóm nghiên cứu nhanh chóng thu dọn và chuẩn bị rời khỏi khu vực cắm trại. Nhưng ngay khi họ vừa di chuyển, một tiếng la lớn vang lên từ phía sau.
“Chúng mày không thể chạy thoát!” Một kẻ trong nhóm săn trộm la lên, đuổi theo họ.
“Chạy!” An Bình hét lên. Nhóm nghiên cứu lao ra khỏi khu vực cắm trại, băng qua những bụi cây và gốc cây.
“Chúng ta cần phải tìm nơi ẩn náu!” Hải hô to, dẫn đầu nhóm.
Họ chạy băng băng qua rừng, cảm giác như thời gian trôi chậm lại. Đến một khu vực có những tảng đá lớn, họ dừng lại để thở.
“Chúng ta phải tìm cách đánh lạc hướng chúng,” Hương nói, mồ hôi đổ trên trán.
“Có thể chúng ta có thể tạo một tiếng động ở hướng khác,” Minh gợi ý. “Để dụ chúng đi xa.”
An Bình gật đầu. “Hãy dùng một trong những thiết bị của chúng ta để tạo ra âm thanh. Chúng ta cần một chút thời gian để tìm đường thoát.”
Minh nhanh chóng thiết lập thiết bị phát âm thanh và chỉ định hướng mà họ sẽ chạy. “Sẵn sàng chưa? Ba… hai… một…”
Âm thanh vang lên từ phía xa, thu hút sự chú ý của những kẻ săn trộm. Nhóm nghiên cứu nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại, cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Chúng ta phải đến được chỗ an toàn!” An Bình kêu lên, dẫn dắt cả nhóm qua những lối đi rậm rạp.
Cuối cùng, họ tìm thấy một cái hang nhỏ để ẩn nấp. Nhóm lặng lẽ ngồi bên trong, cố gắng bình tĩnh lại.
“Chúng ta đã thoát!” Hương thở phào, nhưng vẫn không giấu nổi sự lo lắng. “Nhưng họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
“Đúng vậy,” An Bình nói, “nhưng chúng ta sẽ không để họ phá hủy những gì mà chúng ta đã khám phá được. Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho những gì sắp đến.”
Giữa đêm tối, sự căng thẳng vẫn còn hiện hữu, nhưng niềm quyết tâm của nhóm cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ biết rằng hành trình khám phá di sản của những loài đã tuyệt chủng không chỉ là một cuộc phiêu lưu, mà còn là một cuộc chiến để bảo vệ những giá trị quý giá mà họ đã tìm thấy.