Di Sản Của Những Loài Đã Tuyệt Chủng - Chương 4
Chương 4: Sự Khám Phá Đáng Kinh Ngạc
Khi ánh sáng buổi sáng chiếu rọi vào hang động, nhóm nghiên cứu từ từ bước ra, cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng vẫn còn in đậm trên gương mặt họ. An Bình dẫn đầu, quyết định kiểm tra khu vực gần đó để đảm bảo an toàn trước khi tiếp tục hành trình.
“Hãy giữ im lặng và chú ý lắng nghe,” An Bình nhắc nhở. “Chúng ta không biết những kẻ săn trộm có còn ở gần đây hay không.”
“Nhưng chúng ta không thể dừng lại mãi được,” Hương nói, ánh mắt rực rỡ sự hiếu kỳ. “Chúng ta còn nhiều điều cần khám phá.”
“Đúng vậy, chúng ta phải tiếp tục,” Minh nói, gương mặt đầy quyết tâm. “Chúng ta đã gần đến nơi rồi.”
Nhóm di chuyển chậm rãi qua khu rừng, và chỉ một thời gian ngắn sau, họ phát hiện một cái hồ nhỏ, nơi có những tảng đá lớn và cây cối rậm rạp.
“Đẹp quá!” Hương thốt lên, chạy đến bên hồ. “Có thể ở đây sẽ có nhiều dấu vết hơn nữa.”
An Bình gật đầu và bắt đầu quét khu vực xung quanh bằng thiết bị. “Hãy cẩn thận, và nhớ rằng chúng ta cần phải bảo vệ mọi thứ.”
Bỗng nhiên, Minh la lên: “Nhìn kìa! Có gì đó ở dưới nước!” Anh chỉ tay về phía hồ.
Hương cúi xuống, thấy một hình thù mờ mờ dưới mặt nước. “Đó là một cái gì đó!” cô nói. “Có thể là một hóa thạch!”
“Để tôi lấy nó lên,” Hải nói, cẩn thận lao xuống nước. Sau một lúc, anh nâng lên một mảnh hóa thạch lớn với hình dáng giống như một chiếc vảy.
“Thật tuyệt vời!” An Bình kêu lên, ánh mắt lấp lánh. “Đây có thể là vảy của một loài cá đã tuyệt chủng.”
“Chúng ta cần ghi lại ngay,” Minh nói, sử dụng máy ảnh để chụp lại hóa thạch.
Khi họ đang thu thập mẫu vật, một ánh sáng lấp lánh từ phía sau thu hút sự chú ý của Hương. “Có điều gì đó kỳ lạ kìa!” Cô bước đến gần, phát hiện một bức tường đá với những ký hiệu cổ xưa.
“Đây có thể là một loại chữ viết cổ,” An Bình phấn khởi nói. “Hãy ghi lại mọi thứ.”
Khi nhóm làm việc để ghi chép các ký hiệu, Hương cảm thấy như có một mảnh ghép lịch sử đang dần hiện ra. “Nếu chúng ta có thể giải mã được, có thể sẽ hiểu rõ hơn về cuộc sống của những người đã từng sống ở đây.”
“Để tôi lấy một số mẫu,” Minh nói, quyết định sẽ đưa hóa thạch và các ký hiệu về phòng thí nghiệm để phân tích.
Khi họ tiếp tục khám phá, bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía rừng. Mọi người đều dừng lại, ánh mắt hoảng sợ.
“Là tiếng của những kẻ săn trộm!” Hải thì thầm, nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Chúng ta không còn thời gian!” An Bình quyết định. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ. Hãy lấy những mẫu vật và rời khỏi đây!”
Nhóm nghiên cứu nhanh chóng thu dọn những gì họ đã tìm thấy và bắt đầu chạy về phía khu vực an toàn. Hương cầm lấy mảnh hóa thạch và một tờ giấy ghi lại ký hiệu cổ, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
“Hãy nhanh lên!” An Bình thúc giục khi họ chạy qua những lối đi hẹp. “Chúng ta không thể để những gì đã khám phá được rơi vào tay kẻ xấu.”
Khi họ gần đến rìa của khu rừng, họ nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo. “Chúng ta không thể dừng lại bây giờ!” Minh hô to, chạy hết sức.
Cuối cùng, họ tìm thấy một khu vực cao, nơi họ có thể quan sát xung quanh. Từ đây, họ có thể nhìn thấy những kẻ săn trộm đang tìm kiếm họ.
“Chúng ta đã thoát được một lúc,” An Bình thở phào. “Nhưng không thể chủ quan.”
“Chúng ta cần một kế hoạch,” Hương nói, tay vẫn cầm chặt hóa thạch. “Chúng ta không thể để họ lấy đi những gì chúng ta đã khám phá.”
“Tôi có một ý tưởng,” Hải nói, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta có thể dùng những mẫu vật mà chúng ta đã thu thập để đánh lạc hướng họ. Nếu họ nghĩ rằng chúng ta vẫn ở gần đây, họ sẽ không tìm kiếm nơi khác.”
“Đó là một kế hoạch hay!” Minh đồng tình. “Chúng ta cần hành động nhanh chóng.”
Với sự quyết tâm và lòng dũng cảm, nhóm nghiên cứu bắt tay vào kế hoạch của mình, quyết tâm bảo vệ di sản văn hóa mà họ đã tìm thấy, đồng thời cũng ý thức rằng hành trình của họ vẫn còn rất nhiều thử thách phía trước.