Đoàn Kết Các Bộ Tộc - Chương 1
Chương 1: Cơn Báo Động
Mặt trời chỉ còn là những tia sáng yếu ớt chiếu qua các đám mây dày đặc, khi Wukong tiến vào hội trường của các trưởng lão. Được xây dựng từ những viên đá khổng lồ, hội trường này luôn là nơi các trưởng lão tụ họp để giải quyết các vấn đề quan trọng. Hôm nay, bầu không khí ở đây nặng nề hơn bao giờ hết.
Wukong đứng trước các trưởng lão, những người đang ngồi quanh một cái bàn đá lớn. Trưởng lão Ishan, người đứng đầu bộ tộc Cora, là người đầu tiên lên tiếng.
Ishan: “Wukong, ta không thể không nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu, tình hình hiện tại của các bộ tộc chúng ta không thể cho phép bất kỳ mâu thuẫn nào xảy ra nữa.”
Wukong: “Trưởng lão Ishan, tôi biết tình hình căng thẳng. Nhưng chính vì lý do đó mà chúng ta cần phải hành động. Các bộ tộc của chúng ta đang bị đe dọa bởi một mối nguy lớn từ phía nam.”
Trưởng lão Lian, từ bộ tộc Kith, quay sang nhìn Wukong với vẻ nghi ngờ.
Lian: “Mối nguy lớn? Chúng tôi đã nghe những câu chuyện về các sinh vật kỳ lạ và các cuộc tấn công. Nhưng sao chúng ta lại phải tin vào lời của ngươi, Wukong? Những hiềm khích giữa các bộ tộc không dễ dàng xóa bỏ.”
Wukong: “Tôi không yêu cầu các ngươi phải tin ngay lập tức. Tôi chỉ yêu cầu các ngươi hãy lắng nghe những gì tôi phát hiện được. Trong những cuộc tấn công gần đây, tôi đã thấy dấu vết của một thế lực hắc ám, một lời nguyền cổ xưa đang được giải phóng.”
Trưởng lão Thorne, người đứng đầu bộ tộc Vhan, với giọng điệu kiên quyết, phản đối.
Thorne: “Lời nguyền cổ xưa? Nghe như một câu chuyện huyền thoại hơn là một thực tế. Chúng tôi có những vấn đề của riêng mình để giải quyết. Không thể nào đơn giản chỉ vì một vài dấu vết mà chúng ta lại hợp tác với nhau.”
Wukong: “Không phải chỉ vì dấu vết. Tôi đã thấy những sinh vật biến dạng, những khu vực bị tàn phá. Nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, không chỉ có bộ tộc nào đó sẽ bị tấn công, mà tất cả chúng ta sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt.”
Trưởng lão Ishan: “Những gì ngươi nói thật sự nghiêm trọng. Nhưng làm sao chúng ta có thể tin vào điều này mà không có chứng cứ rõ ràng hơn?”
Wukong: “Tôi đã tìm kiếm chứng cứ và tôi sẽ tiếp tục làm vậy. Nhưng trước tiên, chúng ta cần phải bắt đầu hợp tác và làm việc cùng nhau để bảo vệ chính chúng ta và các thế hệ mai sau.”
Một khoảng lặng bao trùm hội trường khi các trưởng lão suy ngẫm về lời nói của Wukong. Sự phân vân và nghi ngờ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt của họ, nhưng những gì Wukong nói không thể bị xem nhẹ.
Ishan: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể chứng minh được mối nguy này, chúng ta sẽ cân nhắc việc hợp tác. Nhưng hãy nhớ, đây là cơ hội duy nhất.”
Wukong: “Cảm ơn trưởng lão. Tôi sẽ không để các ngài thất vọng.”
Khi Wukong rời khỏi hội trường, anh cảm thấy một nỗi lo lắng sâu thẳm. Dù đã có được một chút tiến bộ, nhưng anh biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách và khó khăn. Tuy nhiên, quyết tâm của anh không hề giảm sút; anh biết rằng việc đoàn kết các bộ tộc là bước đầu tiên cần thiết để đối mặt với mối nguy đang đến gần.