Doanh Nhân Hiện Đại Quay Lại Thời Nhà Minh - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Lâm Quang bước ra khỏi khách sạn, hít một hơi dài không khí trong lành của thành phố cổ Trung Quốc. Anh đến đây không phải để bàn chuyện công việc hay tham gia hội thảo nào cả, mà đơn giản chỉ là để tận hưởng vài ngày nghỉ ngơi sau những tháng ngày bận rộn với các dự án kinh doanh. Thành phố cổ này nổi tiếng với những khu chợ đêm và các con đường nhỏ đầy những cửa hàng buôn bán đủ loại hàng hóa từ truyền thống đến hiện đại.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng từ các đèn lồng dọc phố hòa quyện với mùi hương thơm lừng của thức ăn đường phố. Lâm Quang dạo bước qua những gian hàng, ngắm nhìn những món đồ thủ công, nghĩ về việc mua vài món quà lưu niệm cho gia đình và bạn bè. Anh lạc trong suy nghĩ đến mức không để ý rằng mình đã rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ, xa rời khu chợ náo nhiệt.
“Thật kỳ lạ, mình đã đi quá xa chăng?” Lâm Quang tự hỏi, quay đầu nhìn quanh. Những cửa hàng nơi đây trông có vẻ cũ kỹ hơn nhiều so với những gì anh đã thấy trước đó. Bỗng, anh nhìn thấy một gian hàng nhỏ ở cuối con ngõ, với một người bán hàng già đang ngồi sau quầy.
Ông già ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lâm Quang như thể đã chờ đợi anh từ rất lâu. Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng Lâm Quang vẫn bị cuốn hút bởi ánh mắt kỳ lạ đó và bước tới gần.
“Chào ông,” Lâm Quang lên tiếng, cố gắng tỏ ra thân thiện. “Ông bán gì ở đây vậy?”
Ông già không trả lời ngay lập tức, thay vào đó, ông từ từ lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ bên dưới quầy. Chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo, bề mặt phủ lớp gỗ sẫm màu, nhưng có những họa tiết vàng óng ánh mờ ảo hiện ra dưới ánh đèn mờ.
“Chiếc hộp này có gì đặc biệt?” Lâm Quang hỏi, ánh mắt không rời khỏi vật thể kỳ lạ trước mặt.
Ông già cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm và khàn: “Nó không phải là thứ mà ai cũng có thể sở hữu. Chiếc hộp này mang trong mình sức mạnh của thời gian. Người cầm nó trong tay có thể trải nghiệm những điều không tưởng. Nhưng, một khi đã mở ra, sẽ không có đường lui.”
Lâm Quang bật cười, cho rằng đó chỉ là một câu chuyện thần bí được thêu dệt lên để làm tăng giá trị của món đồ. “Ông đang đùa tôi phải không? Thời gian ư? Làm sao mà một chiếc hộp có thể điều khiển thời gian được?”
Ông già nhìn thẳng vào mắt Lâm Quang, không hề tỏ ra đùa cợt. “Cậu không tin? Thử mở nó ra đi, cậu sẽ thấy.”
Sự tò mò lấn át trong Lâm Quang. Dù trong đầu vẫn nghĩ đây chỉ là một trò đùa, nhưng anh không thể kìm nén được ham muốn khám phá. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng mở nắp chiếc hộp.
Ngay khi nắp hộp bật mở, một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ phóng ra, bao trùm lấy anh. Mọi thứ xung quanh anh bắt đầu xoay tròn, và Lâm Quang cảm thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc vô hình. Trái tim anh đập mạnh, tay chân như mất kiểm soát, rồi mọi thứ tối đen lại.
Khi Lâm Quang mở mắt ra lần nữa, anh nhận ra mình đang nằm trên một con đường lát đá lạ lẫm. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác biệt. Những tòa nhà cổ kính, những người dân mặc trang phục truyền thống mà anh chỉ từng thấy qua phim ảnh. Bầu trời trong xanh, không có một dấu hiệu gì của công nghệ hiện đại.
Anh bật dậy, nhìn xung quanh hoảng hốt. “Mình đang ở đâu? Đây là nơi nào?” Lâm Quang tự hỏi.
Một cậu bé chạy ngang qua, đụng nhẹ vào anh rồi quay lại, nhíu mày nhìn anh từ đầu đến chân. “Anh không sao chứ? Trông anh như vừa từ trên trời rơi xuống vậy.”
Lâm Quang nhìn xuống bộ quần áo hiện đại của mình, hoàn toàn không phù hợp với môi trường xung quanh. “Cậu bé, đây là đâu? Thành phố này tên gì?” anh hỏi, cố gắng không tỏ ra quá lo lắng.
Cậu bé nhíu mày nhìn Lâm Quang thêm lần nữa, như thể đang nghĩ rằng anh bị mất trí. “Đây là Nam Kinh, thủ phủ của Đại Minh. Anh bị lạc à?”
Lâm Quang lùi lại vài bước, đầu óc quay cuồng với những gì vừa nghe thấy. “Đại Minh? Mình đang ở thời nhà Minh sao?” anh thốt lên, không tin nổi vào tai mình.
Cậu bé lắc đầu, có vẻ như không muốn dính líu gì đến người lạ mặt này nữa. “Anh cứ đi thẳng về phía trước, sẽ thấy trung tâm thành phố. Có lẽ ở đó sẽ có ai đó giúp được anh.” Cậu bé nói xong rồi vội vã chạy đi.
Lâm Quang đứng bất động giữa con đường, cố gắng hiểu rõ tình hình. Chiếc hộp gỗ đã đưa anh về quá khứ, trở lại thời đại nhà Minh – một thời kỳ mà anh chỉ biết qua những cuốn sách lịch sử.
“Làm sao mình có thể trở về nhà đây?” Lâm Quang lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên. Nhưng rồi, bản năng của một doanh nhân nhanh chóng trỗi dậy. “Mình đã đến đây, và mình cần phải tìm cách thích nghi. Có lẽ đây là cơ hội để làm điều gì đó lớn lao.”
Lâm Quang hít một hơi thật sâu, bước đi về phía trung tâm thành phố, bắt đầu hành trình tìm hiểu và khám phá thế giới mới mà anh vừa lạc vào.