Doanh Nhân Hiện Đại Quay Lại Thời Nhà Minh - Chương 10
Chương 10: Sự lựa chọn cuối cùng
Thời gian trôi qua, Lâm Quang đã khẳng định được vị thế vững chắc của mình trong giới thương nhân và trong triều đình. Hệ thống thương mại quốc gia dưới sự dẫn dắt của anh phát triển mạnh mẽ, mang lại sự thịnh vượng cho cả đất nước. Tuy nhiên, khi mọi thứ dường như đang ở đỉnh cao, Lâm Quang bắt đầu cảm nhận được một sự thôi thúc kỳ lạ từ bên trong, một câu hỏi mà anh đã luôn tránh né: Liệu anh có muốn quay trở lại thế kỷ 21, nơi mà anh thực sự thuộc về?
Một buổi chiều, khi mặt trời lặn xuống sau những dãy núi xa xăm, Lâm Quang nhận được một lá thư lạ không ghi tên người gửi. Mở thư ra, anh ngạc nhiên khi thấy dòng chữ quen thuộc của người bán hàng già mà anh đã gặp ở khu chợ cổ, người đã trao cho anh chiếc hộp gỗ định mệnh dẫn anh đến thời đại này.
“Lâm Quang, thời gian của cậu ở đây đã sắp hết. Chiếc hộp gỗ mà cậu từng mở có thể đưa cậu trở về thời đại của mình. Nhưng hãy nhớ rằng, một khi cậu mở nó lần nữa, cậu sẽ không bao giờ quay lại được nơi này. Hãy lựa chọn một cách khôn ngoan.”
Lâm Quang cầm lá thư trong tay, trái tim đập mạnh. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con đường tấp nập với người dân đang sống cuộc sống mà anh đã góp phần xây dựng. Anh đã có tất cả: sự nghiệp, danh tiếng, quyền lực. Nhưng liệu đó có phải là tất cả những gì anh mong muốn?
Suy nghĩ này ám ảnh anh suốt đêm. Anh nhớ về gia đình, bạn bè ở thế kỷ 21, về cuộc sống hiện đại với tất cả tiện nghi và sự quen thuộc. Nhưng đồng thời, anh cũng nhớ về những gì mình đã trải qua ở thời đại nhà Minh, về những người bạn, đồng nghiệp, và về sứ mệnh mà anh đã gánh vác.
Sáng hôm sau, Lâm Quang quyết định đến gặp Trương đại nhân, người mà anh luôn coi như một người bạn, một người thầy trong suốt thời gian anh sống ở đây. Trương đại nhân đón tiếp anh trong khu vườn tĩnh lặng, nơi họ đã từng thảo luận về nhiều kế hoạch lớn.
“Lâm công tử, cậu có vẻ bận tâm điều gì?” Trương đại nhân hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Lâm Quang nhìn ông, rồi kể lại về lá thư mà mình nhận được, về cơ hội để quay trở về thế giới mà anh đã từng sống. Trương đại nhân lắng nghe một cách chăm chú, không ngắt lời.
“Khi tôi đến đây, tôi không hề biết rằng mình sẽ ở lại lâu như vậy,” Lâm Quang nói, giọng trầm lắng. “Nhưng giờ đây, khi đã gắn bó với nơi này, tôi thực sự không biết phải lựa chọn thế nào. Tôi muốn hỏi ý kiến của ngài, người mà tôi luôn kính trọng.”
Trương đại nhân im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Lâm Quang, cậu đã đạt được rất nhiều ở nơi này, và cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong sự phát triển của đất nước này. Nhưng ta hiểu rằng mỗi người đều có một hành trình riêng. Nếu cậu cảm thấy rằng nơi đây không phải là đích đến cuối cùng của mình, thì cậu nên theo đuổi trái tim mình.”
Lâm Quang nhìn Trương đại nhân, cảm nhận được sự thấu hiểu trong từng lời nói của ông. “Ngài không giận tôi sao, nếu tôi quyết định rời đi?”
Trương đại nhân mỉm cười, một nụ cười hiền từ. “Làm sao ta có thể giận cậu, người đã làm rất nhiều cho nơi này? Mỗi người đều phải đưa ra những quyết định khó khăn trong cuộc đời, và không ai có quyền phán xét những lựa chọn đó. Dù cậu có chọn thế nào, ta luôn ủng hộ cậu.”
Cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau cuộc trò chuyện, Lâm Quang quyết định dành thêm một ngày để suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Anh đi dạo quanh thành phố, nhìn ngắm những khu chợ nhộn nhịp, những con đường mà anh đã từng bước qua hàng ngàn lần. Mọi thứ đều quen thuộc nhưng cũng đầy lạ lẫm trong ánh mắt của một người đang đứng trước ngã rẽ lớn của cuộc đời.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Lâm Quang ngồi trước chiếc hộp gỗ đặt trên bàn. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu lung linh chiếu lên bề mặt gỗ cũ kỹ, gợi lại những kỷ niệm từ ngày đầu tiên anh mở nó. Anh nhớ lại tất cả những gì đã trải qua, những cuộc gặp gỡ, những thử thách, những thành công và thất bại.
Cuối cùng, anh đưa ra quyết định của mình.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quang đến gặp Trương đại nhân lần cuối. Anh nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy cảm xúc.
“Trương đại nhân, tôi đã quyết định ở lại,” Lâm Quang nói, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Tôi nhận ra rằng đây không chỉ là nơi mà tôi tình cờ đến, mà là nơi tôi thực sự thuộc về. Tôi không thể rời bỏ những gì mà mình đã xây dựng, không thể từ bỏ những người mà tôi đã gắn bó.”
Trương đại nhân mỉm cười, gật đầu. “Ta biết cậu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Dù cậu có chọn gì, ta tin rằng cậu sẽ sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Ở lại đây, cậu sẽ tiếp tục mang lại những điều tốt đẹp cho đất nước và cho những người xung quanh.”
Lâm Quang cúi đầu chào Trương đại nhân, cảm ơn ông vì tất cả. Anh biết rằng cuộc đời anh từ nay sẽ gắn bó với thời đại này, với những con người và nhiệm vụ mà anh đã lựa chọn.
Chiếc hộp gỗ cũ kỹ được đặt vào một chiếc hộp khác, kín đáo và an toàn. Lâm Quang quyết định giữ lại nó, không phải như một cánh cửa để trốn thoát, mà như một kỷ vật nhắc nhở anh về sự lựa chọn cuối cùng, sự lựa chọn đã định hình cuộc đời anh.
Với tinh thần thoải mái và quyết tâm, Lâm Quang tiếp tục công việc của mình, đưa hệ thống thương mại quốc gia lên những tầm cao mới. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình còn dài, và anh sẽ không ngừng phấn đấu để mang lại sự thịnh vượng cho đất nước mà anh đã chọn làm nhà.
Và thế, Lâm Quang đã tìm thấy nơi mà anh thuộc về, không phải ở thế kỷ 21 hiện đại, mà ở thời đại nhà Minh, nơi mà anh đã ghi dấu ấn của mình vào lịch sử, không chỉ như một thương nhân tài ba mà còn như một người đàn ông đã sống và cống hiến hết mình cho những giá trị mà anh tin tưởng.