Doanh Nhân Hiện Đại Quay Lại Thời Nhà Minh - Chương 2
Chương 2: Thời đại mới, cơ hội mới
Lâm Quang bước từng bước thận trọng trên con đường lát đá cổ kính, cảm nhận rõ sự thay đổi của thời gian trong từng hơi thở. Những âm thanh, mùi vị, và khung cảnh trước mắt đều hoàn toàn xa lạ. Anh đi ngang qua những quán ăn đường phố, nơi những món ăn truyền thống được bày bán, người dân tụ tập mua bán, nói cười vui vẻ. Lâm Quang không thể không cảm thấy bối rối, nhưng cũng không thể kìm nén sự tò mò và hứng thú đối với thế giới mới này.
“Đây thực sự là thời nhà Minh sao?” Lâm Quang tự hỏi, vừa cố gắng tìm hiểu xung quanh. Anh dừng lại trước một gian hàng bán đồ gốm, nơi một người thợ gốm đang cẩn thận tạo hình trên chiếc bàn xoay.
“Chào ông chủ, những chiếc bình này rất đẹp,” Lâm Quang cất tiếng hỏi, đôi mắt chăm chú quan sát những chi tiết tinh xảo trên các món đồ.
Người thợ gốm ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ quần áo lạ lẫm của Lâm Quang. Tuy nhiên, ông không hỏi gì mà chỉ mỉm cười đáp: “Cảm ơn cậu. Đây là những sản phẩm được làm từ đất nung tốt nhất, kết hợp với kỹ thuật truyền thống của chúng tôi.”
Lâm Quang gật gù, nhận ra rằng kỹ thuật làm gốm ở thời này thực sự đáng ngưỡng mộ. Anh cố gắng tìm kiếm một đầu mối để hỏi về tình hình kinh tế, nhưng nhận ra rằng không thể hỏi thẳng những câu hỏi như ở thế giới hiện đại.
“Ông chủ,” Lâm Quang quyết định bắt đầu từ những câu hỏi đơn giản, “Tình hình kinh doanh của ông thế nào? Có đông khách không?”
Người thợ gốm thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. “Cũng tạm ổn thôi. Thời gian gần đây, kinh tế có phần khó khăn, việc buôn bán không được thuận lợi như trước. Những thương nhân lớn thường chiếm hết thị trường, người nhỏ lẻ như chúng tôi chỉ đủ sống qua ngày.”
Lâm Quang khẽ nhíu mày, trong đầu nhanh chóng tính toán những gì mình vừa nghe thấy. “Vậy làm sao ông có thể cạnh tranh được với những thương nhân lớn?” Anh hỏi thêm, cố gắng hiểu rõ hơn về cách thức hoạt động của thị trường thời kỳ này.
Người thợ gốm cười buồn. “Chúng tôi chỉ dựa vào chất lượng và uy tín. Nhưng thật khó để cạnh tranh với những thương nhân có nguồn lực mạnh mẽ. Họ có thể đưa ra giá thấp hơn, hàng hóa của họ cũng phong phú hơn.”
Lâm Quang gật đầu, một ý tưởng dần hình thành trong đầu anh. Anh nhận ra rằng đây chính là cơ hội để anh áp dụng những kiến thức và kinh nghiệm từ thế giới hiện đại vào việc kinh doanh ở thời đại này. Những chiến lược mà anh từng sử dụng để phát triển công ty của mình ở thế kỷ 21 có thể sẽ là chìa khóa để thành công ở đây.
“Cảm ơn ông đã chia sẻ,” Lâm Quang nói với người thợ gốm trước khi rời đi. “Tôi hy vọng công việc kinh doanh của ông sẽ ngày càng phát đạt.”
Người thợ gốm mỉm cười, cúi đầu chào tạm biệt. “Cảm ơn cậu. Nếu có dịp, hãy quay lại đây.”
Rời khỏi gian hàng gốm, Lâm Quang tiếp tục đi dạo quanh khu chợ, quan sát kỹ lưỡng những hoạt động buôn bán, cách thức giao dịch, và các loại hàng hóa được bày bán. Anh dừng lại ở một quầy bán vải, nơi một người phụ nữ trung niên đang giới thiệu các loại lụa mềm mại với những họa tiết tinh xảo.
“Thưa bà, đây là lụa gì mà đẹp thế?” Lâm Quang hỏi, tay khẽ vuốt ve bề mặt mịn màng của tấm vải.
Người phụ nữ nhìn Lâm Quang với vẻ tò mò. “Đây là lụa Tô Châu, được dệt từ những sợi tơ tằm tốt nhất. Vải này rất được ưa chuộng trong giới quý tộc và thương nhân.”
Lâm Quang gật đầu, trong đầu lại nảy ra thêm một ý tưởng. Anh nghĩ đến những thương hiệu thời trang nổi tiếng mà anh từng hợp tác ở thế giới hiện đại, và tự hỏi liệu anh có thể áp dụng mô hình thương hiệu vào thời kỳ này hay không. Nếu anh có thể tạo ra một sản phẩm độc đáo và xây dựng thương hiệu riêng, anh có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.
Buổi tối, Lâm Quang trở về căn nhà trọ nhỏ mà anh đã thuê tạm. Anh ngồi xuống bàn, ánh nến lung linh chiếu sáng góc phòng. Anh lấy ra một cuốn sổ tay cũ kỹ mà anh tình cờ tìm thấy trên đường, bắt đầu ghi chép lại những suy nghĩ và kế hoạch của mình.
“Thế giới này đầy tiềm năng,” anh lẩm bẩm. “Mình có thể xây dựng lại mọi thứ từ đầu, và thậm chí làm tốt hơn cả trước kia.”
Những ngày tiếp theo, Lâm Quang dành thời gian để tìm hiểu kỹ hơn về xã hội thời nhà Minh. Anh bắt đầu bằng việc tạo mối quan hệ với những người buôn bán nhỏ, học hỏi từ họ về cách thức giao dịch, các quy tắc thương mại, và đặc biệt là về nhu cầu của thị trường.
Dần dần, Lâm Quang không chỉ là một người quan sát nữa, mà bắt đầu tham gia trực tiếp vào việc buôn bán. Anh mở một gian hàng nhỏ, bày bán những sản phẩm thủ công mà anh tự chế tạo dựa trên những kiến thức từ tương lai. Những sản phẩm này tuy đơn giản nhưng mang tính thực tiễn cao, thu hút được sự chú ý của những người dân địa phương.
Kinh doanh bắt đầu khởi sắc, nhưng Lâm Quang biết rằng đây chỉ là bước đầu. Anh cần phải làm nhiều hơn nữa nếu muốn thực sự tạo dựng được tên tuổi ở thế giới này.
Với ánh mắt đầy quyết tâm, Lâm Quang nhìn về phía tương lai, tự nhủ rằng anh sẽ không để cơ hội này trôi qua vô ích. Đây không chỉ là một cuộc phiêu lưu trong thời gian, mà còn là một hành trình để khám phá và vượt qua chính bản thân mình.