Doanh Nhân Quay Lại Thời Kỳ Đế Quốc Mông Cổ - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ với một lãnh đạo bộ tộc
Temür theo chân Borjigin và những người lính của ông ta trong sự im lặng căng thẳng. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Những người xung quanh anh đều toát lên vẻ cương nghị và mạnh mẽ, khiến anh nhận ra rằng mình đang ở giữa một nhóm người rất khác so với thế giới hiện đại mà anh quen thuộc.
Chẳng mấy chốc, họ đến một khu trại rộng lớn nằm giữa thảo nguyên mênh mông. Những chiếc lều da được dựng thành từng cụm, bên ngoài có những người phụ nữ đang chuẩn bị thức ăn, những đứa trẻ chơi đùa dưới nắng, và những chiến binh cường tráng đang luyện tập võ nghệ. Khung cảnh này khiến Temür không khỏi kinh ngạc – anh đang thực sự ở một thời đại khác.
Borjigin đưa Temür vào lều lớn nhất ở trung tâm trại, nơi trang trí bằng những vật phẩm quý giá và biểu tượng của quyền lực. Ông ta ra hiệu cho Temür ngồi xuống trước khi ngồi vào vị trí của mình, phía sau một chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo.
“Ngươi nói mình là Temür,” Borjigin bắt đầu, giọng nói của ông trầm và đầy quyền uy. “Ngươi không giống bất kỳ ai ta từng thấy. Ngươi đến từ đâu, và làm sao ngươi lại xuất hiện giữa thảo nguyên này?”
Temür cố gắng tìm lời giải thích mà ngay chính bản thân anh cũng chưa hiểu rõ. “Tôi không biết mình đến từ đâu… Tôi chỉ nhớ rằng tôi gặp một tai nạn, và khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở đây. Thế giới này hoàn toàn xa lạ với tôi.”
Borjigin nhìn chăm chú vào mắt Temür, như cố gắng tìm kiếm sự thật trong những lời anh nói. “Ngươi có thể nói ngôn ngữ của chúng ta, điều đó cho thấy ngươi không phải là người tầm thường. Nhưng ở đây, không ai chỉ xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Có lẽ trời đã định cho ngươi một số phận đặc biệt.”
Temür cảm thấy lo lắng, nhưng cũng bắt đầu nhận ra rằng mình cần phải thích nghi nhanh chóng nếu muốn tồn tại. “Tôi không biết số phận của mình là gì, nhưng nếu ngài cho phép, tôi muốn tìm cách sống sót và có ích trong thế giới này.”
Borjigin im lặng một lúc, đôi mắt ông ta không rời khỏi Temür. Cuối cùng, ông nói: “Ngươi không phải là một chiến binh, nhưng ánh mắt của ngươi cho ta thấy sự thông minh và kiên cường. Nếu ngươi thật sự muốn sống sót, ngươi sẽ phải chứng minh giá trị của mình. Ta có một đề xuất cho ngươi.”
“Đề xuất?” Temür hỏi, sự tò mò bắt đầu len lỏi.
“Chúng ta cần một người có khả năng tổ chức và quản lý việc vận chuyển hàng hóa giữa các bộ tộc và các vùng đất khác nhau. Điều này đòi hỏi sự thông minh, sự quyết đoán và khả năng giao tiếp. Nếu ngươi có thể đảm nhận công việc này, ngươi sẽ không chỉ được sống mà còn có cơ hội trở nên giàu có và có địa vị trong bộ tộc.”
Temür suy nghĩ một lúc. Dù cảm thấy lo lắng vì không biết mình có thể làm tốt công việc này hay không, nhưng anh hiểu rằng đây có thể là cơ hội duy nhất để anh tồn tại và thậm chí là phát triển trong thế giới mới này. Anh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ làm việc đó. Tôi sẽ chứng minh cho ngài thấy tôi có thể làm tốt.”
Borjigin mỉm cười khẽ, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy ý nghĩa. “Tốt. Ta sẽ giao cho ngươi một đoàn lữ hành nhỏ để bắt đầu. Nếu ngươi thành công, ta sẽ giao cho ngươi nhiều hơn. Nhưng nhớ lấy, sự sống và cái chết của ngươi phụ thuộc vào sự thành công của công việc này.”
Temür gật đầu, lòng anh tràn đầy quyết tâm. Đây không chỉ là cơ hội để tồn tại, mà còn là cách để anh khám phá và hiểu rõ hơn về thế giới mới này. Hành trình của anh chính thức bắt đầu, và Temür biết rằng anh phải dốc toàn lực để chứng minh giá trị của mình.