Doanh Nhân Quay Lại Thời Kỳ Đế Quốc Mông Cổ - Chương 3
Chương 3: Khởi đầu gian nan
Sau cuộc gặp gỡ với Borjigin, Temür được dẫn đến một khu vực riêng trong trại, nơi một số đoàn lữ hành nhỏ đang chuẩn bị cho cuộc hành trình. Đây là những đoàn xe vận tải, chở hàng hóa từ bộ tộc này sang bộ tộc khác trên khắp thảo nguyên rộng lớn. Những đoàn lữ hành này không chỉ là phương tiện kinh doanh mà còn là yếu tố sống còn cho sự tồn tại và phát triển của các bộ tộc du mục.
Người phụ trách đoàn lữ hành đầu tiên mà Temür sẽ quản lý là một người đàn ông trung niên tên là Toghrul. Ông có dáng người nhỏ bé nhưng rắn chắc, ánh mắt sắc sảo và đầy kinh nghiệm. Khi Borjigin giới thiệu Temür là người mới được giao nhiệm vụ quản lý đoàn lữ hành, Toghrul không giấu nổi sự nghi ngờ.
“Ngươi là người mới, không hiểu biết về thảo nguyên và những quy tắc sống còn ở đây. Làm sao ngươi có thể dẫn dắt đoàn lữ hành này?” Toghrul hỏi, giọng nói thẳng thừng và không hề che giấu sự hoài nghi.
Temür hiểu rằng sự hoài nghi này là điều tự nhiên. Anh cũng biết mình cần phải chứng minh bản thân. “Tôi có thể là người mới, nhưng tôi không thiếu kinh nghiệm trong việc quản lý và tổ chức. Nếu ngươi sẵn lòng hợp tác, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Toghrul nhìn Temür một lúc lâu, rồi gật đầu miễn cưỡng. “Được thôi, nhưng hãy nhớ rằng nếu ngươi gây ra bất kỳ sai lầm nào, mọi người trong đoàn sẽ phải trả giá. Ở đây không có chỗ cho sự yếu đuối hay sai lầm.”
Temür gật đầu, thầm biết rằng anh không được phép thất bại. Toghrul dẫn anh đến một đoàn lữ hành gồm khoảng mười chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều chở đầy hàng hóa. Những người điều khiển xe là những người đàn ông trẻ tuổi, họ mặc trang phục truyền thống, cầm cương và kiểm tra lại mọi thứ trước khi khởi hành.
“Chúng ta sẽ đi qua một vùng đất khá hiểm trở, nơi thời tiết có thể thay đổi đột ngột và có thể gặp phải những băng nhóm cướp bóc,” Toghrul giải thích khi họ chuẩn bị lên đường. “Ngươi phải luôn cảnh giác và sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.”
Khi đoàn lữ hành bắt đầu lăn bánh, Temür cảm nhận được sự căng thẳng và nghi ngại trong không khí. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng anh cần phải vượt qua nỗi sợ hãi này và chứng tỏ mình là người có năng lực. Dù không quen thuộc với những phương tiện thô sơ này, anh vẫn sử dụng kiến thức quản lý từ thế giới hiện đại để điều phối công việc, phân công nhiệm vụ và giữ cho mọi thứ vận hành trơn tru.
Những ngày đầu tiên trôi qua khá suôn sẻ, nhưng khi đoàn lữ hành đi sâu hơn vào vùng thảo nguyên, thời tiết bắt đầu thay đổi. Một cơn bão cát bất ngờ ập đến, cuốn theo những hạt cát nhỏ bé nhưng sắc như dao. Cả đoàn phải nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn, nhưng không may, một trong những chiếc xe ngựa bị lật do sức gió quá mạnh, hàng hóa văng ra khắp nơi.
Toghrul nhanh chóng ra lệnh cho mọi người tập trung, nhưng Temür biết rằng nếu không có kế hoạch cụ thể, tình hình có thể trở nên tồi tệ hơn. Anh hô lớn để át tiếng gió: “Mọi người, hãy tập trung vào việc bảo vệ những chiếc xe còn lại! Chúng ta cần tạo một rào chắn bằng các xe còn lại để bảo vệ những người đang thu gom hàng hóa!”
Toghrul nhìn Temür với ánh mắt ngạc nhiên nhưng không phản đối. Dưới sự chỉ đạo của Temür, mọi người nhanh chóng di chuyển các xe ngựa thành một vòng tròn nhỏ để chắn gió, trong khi những người khác thu gom lại số hàng hóa bị rơi vãi. Dù phải đối mặt với điều kiện khắc nghiệt, cả đoàn lữ hành đã bảo vệ được phần lớn hàng hóa và vượt qua cơn bão cát mà không gặp thiệt hại nghiêm trọng.
Khi cơn bão qua đi, Toghrul đến gần Temür, ánh mắt ông giờ đây đã bớt đi phần nào sự nghi ngờ. “Ngươi đã xử lý tốt tình huống này,” ông nói, giọng nói có phần dịu lại. “Có lẽ ngươi không hoàn toàn là người vô dụng như ta đã nghĩ.”
Temür mỉm cười, cảm thấy một chút nhẹ nhõm nhưng vẫn biết rằng đây chỉ mới là bước đầu. Anh còn nhiều việc phải làm và nhiều thử thách phải đối mặt trên con đường phía trước. Nhưng từ khoảnh khắc này, anh hiểu rằng mình có thể làm được, rằng anh có thể tồn tại và thậm chí là thành công trong thế giới xa lạ này.