Doanh Nhân Xuyên Không Về Thời Đường - Chương 1
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
John ngồi trong căn phòng làm việc nhỏ hẹp của mình, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên những tờ giấy tờ ngổn ngang trên bàn. Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, đôi mắt đỏ hoe vì thức đêm để cố gắng tìm cách cứu vãn công ty khỏi bờ vực phá sản. Điện thoại của anh bỗng vang lên, là Jack – một người bạn cũ mà anh không liên lạc đã lâu.
“John, tôi vừa tìm thấy một món đồ rất lạ ở chợ trời. Cậu có muốn xem thử không?” Jack nói với giọng đầy hứng thú.
John cười nhạt, “Jack, cậu biết tình hình của tôi bây giờ mà. Tôi không có tâm trí để nghĩ đến những thứ linh tinh đó.”
“Chỉ mất vài phút thôi, John. Tin tôi đi, cậu sẽ không hối hận đâu.”
Vài giờ sau, John miễn cưỡng đến gặp Jack tại một quán cà phê. Jack lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là một chiếc gương nhỏ viền vàng được chạm khắc tinh xảo. Đôi mắt của John sáng lên khi thấy món đồ này, nhưng không phải vì sự đẹp đẽ của nó, mà là vì cảm giác kỳ lạ mà nó mang lại.
“Cái này… có gì đặc biệt sao?” John hỏi, mắt không rời khỏi chiếc gương.
Jack nhún vai, “Tôi cũng không biết, chỉ là khi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Cậu thử xem, có thể nó sẽ mang lại may mắn cho cậu.”
John cầm chiếc gương lên, ngắm nghía kỹ lưỡng. Bỗng nhiên, mặt gương phát sáng và tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ. John chưa kịp phản ứng thì anh cảm thấy cơ thể mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Mọi thứ xung quanh anh biến mất, chỉ còn lại một cảm giác chóng mặt và choáng váng.
Khi mở mắt ra, John thấy mình đang nằm trên một con đường lát đá, xung quanh là những ngôi nhà gỗ kiểu cổ, mọi thứ hoàn toàn khác xa so với thế giới hiện đại mà anh biết. Đầu óc anh quay cuồng khi cố gắng nhận ra mình đang ở đâu.
“Đây là đâu? Chuyện gì vừa xảy ra?” John lẩm bẩm, tựa tay vào tường để đứng dậy.
Ngay lúc đó, một người đàn ông mặc trang phục truyền thống, với mũ rộng và áo dài, bước đến gần John với ánh mắt tò mò.
“Ngươi là ai? Sao lại ăn mặc kỳ lạ như vậy?” người đàn ông hỏi, giọng điệu có chút nghi ngờ.
John nhìn xuống bộ quần áo hiện đại của mình và chợt nhận ra sự khác biệt. Anh lúng túng, không biết trả lời ra sao. “Tôi… tôi không biết. Tôi vừa ở nhà và rồi… bây giờ tôi lại ở đây.”
Người đàn ông nhíu mày, nhìn John từ đầu đến chân. “Ngươi không phải người ở đây. Ngươi từ đâu tới?”
John cố gắng tìm lời giải thích, nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn trong đầu. “Tôi… có thể nói đây là một tai nạn. Tôi không biết tại sao mình lại ở đây. Đây là đâu vậy?”
“Đây là Trường An, thủ đô của Đại Đường. Ngươi không biết sao?” Người đàn ông nhìn John với ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
“Đại Đường?” John thì thầm, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi. “Đó là… thời kỳ nào?”
Người đàn ông nhìn anh một lúc, rồi quay sang cười khẩy. “Ngươi đúng là một kẻ lạ lùng. Không biết đây là thời kỳ nào mà còn dám đến Trường An.”
John đứng lặng, cố gắng tiếp nhận những gì vừa nghe. “Thời Đường… Trường An… Không thể nào…”
Ngay lúc đó, một nhóm lính canh tuần tra đi qua, ánh mắt họ liếc nhìn John đầy nghi ngờ. John bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh không thuộc về nơi này, và điều này rõ ràng đang gây chú ý.
“Ngươi không nên ở đây lâu. Người lạ mặt không được chào đón ở Trường An, nhất là khi ngươi không thể giải thích rõ ràng lý do ở đây,” người đàn ông nói tiếp, rồi nhanh chóng rời đi, để lại John đứng đó, bối rối và hoang mang.
John nhận ra rằng anh đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một thế giới mà anh không hề thuộc về. Anh không biết làm sao để quay trở lại thế giới hiện đại, nhưng trước mắt, anh cần phải tìm cách sinh tồn trong thời kỳ này. Bước chân của anh bắt đầu đi về phía trước, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng đầy lo âu.
“Không sao, mình đã vượt qua nhiều khó khăn rồi. Mình sẽ tìm ra cách thoát khỏi đây,” John tự nhủ, rồi bắt đầu hòa vào dòng người đông đúc trên con đường cổ của Trường An, nơi mà một cuộc phiêu lưu mới, đầy rẫy thử thách và bất ngờ đang chờ đón anh.