Đối Diện Với Sự Thật - Chương 2
Chương 2: Bức Thư Từ Quá Khứ
Ngọc Lan cầm bức thư của bà ngoại, lòng đầy những câu hỏi không lời giải đáp. Cô quyết định về nhà để suy nghĩ và lên kế hoạch cho việc tìm kiếm những cuốn nhật ký.
Tối hôm đó, khi con trai đã ngủ, Ngọc Lan ngồi trên ghế sofa cùng chồng, Minh.
Ngọc Lan: “Anh Minh, em không biết phải làm gì với bức thư này. Bà ngoại nói rằng có những bí mật đen tối trong gia đình chúng ta. Em cần tìm lại những cuốn nhật ký của bà ở một ngôi nhà cổ ở ngoại ô Hà Nội.”
Minh: “Anh hiểu cảm giác của em. Nhưng nếu đó là lời cuối cùng của bà, anh nghĩ em nên làm theo. Anh sẽ ủng hộ em, dù chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Ngọc Lan: “Cảm ơn anh. Em thật sự rất lo lắng. Những bí mật đó có thể thay đổi tất cả mọi thứ chúng ta từng biết về gia đình.”
Minh: “Không sao đâu em. Chúng ta sẽ vượt qua mọi chuyện cùng nhau. Anh tin rằng em đủ mạnh mẽ để đối mặt với bất cứ điều gì.”
Ngày hôm sau, Ngọc Lan quyết định bắt đầu hành trình tìm kiếm ngôi nhà cổ. Cô gọi điện thoại cho mẹ mình để hỏi thêm thông tin.
Ngọc Lan: “Mẹ ơi, con muốn hỏi về ngôi nhà cổ mà bà ngoại nhắc đến trong thư. Mẹ có biết địa chỉ không?”
Bà Thanh: “À, mẹ có nghe bà ngoại nhắc đến một ngôi nhà ở ngoại ô, gần khu vực Gia Lâm. Nhưng mẹ không nhớ rõ địa chỉ cụ thể. Con có thể hỏi bác Ba, vì ông ấy từng sống gần đó.”
Ngọc Lan cảm thấy một tia hy vọng lóe lên. Cô gọi ngay cho bác Ba.
Ngọc Lan: “Bác Ba, cháu là Lan đây. Cháu cần hỏi bác về ngôi nhà cổ ở ngoại ô mà bà ngoại từng nhắc đến. Bác có biết địa chỉ không ạ?”
Bác Ba: “À, Lan đấy à. Bác nhớ ngôi nhà đó, nằm trên đường Cổ Loa, gần khu di tích. Bác nhớ hồi nhỏ có đến đó vài lần cùng bà ngoại cháu.”
Ngọc Lan: “Cảm ơn bác nhiều. Cháu sẽ đi tìm ngôi nhà đó ngay.”
Ngọc Lan lập tức chuẩn bị cho chuyến đi. Minh, như đã hứa, ở nhà chăm sóc con trai để cô có thể yên tâm lên đường. Khi đến Gia Lâm, cô hỏi thăm đường và cuối cùng cũng tìm thấy ngôi nhà cổ nằm lẩn khuất giữa những tán cây xanh rậm rạp.
Ngôi nhà cổ hiện ra trước mắt cô, mang một vẻ đẹp u ám và kỳ bí. Cô hít một hơi thật sâu, bước vào sân nhà và bắt đầu tìm kiếm những cuốn nhật ký mà bà ngoại đã nhắc đến.
Trong căn phòng cũ kỹ đầy bụi bặm, Ngọc Lan tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ. Khi mở ra, cô nhìn thấy những cuốn nhật ký, được viết tay bằng chữ của bà ngoại.
Ngọc Lan: “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Những cuốn nhật ký này chắc chắn sẽ cho mình biết rõ mọi chuyện.”
Cầm những cuốn nhật ký trong tay, Ngọc Lan cảm thấy một niềm hy vọng mới. Cô biết rằng để hiểu rõ gia đình mình và đối mặt với những bí mật đen tối, cô phải đọc hết những trang viết này.